Liễu Liễu quay sang vô tình nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, né tránh cái gì đó của Lý Nhược, cô khó hiểu, tò mò cất giọng hỏi: “Lý Nhược! Cô đang tránh cái gì thế? Từ khi bước vào đây đến giờ tôi thấy cô luôn khom khom người mãi.”
Lý Nhược lắc lắc đầu, cười cười đáp lại: “Đâu có đâu, tôi có đang trốn tránh cái gì đâu chứ?” Tuy bề ngoài bình thản như thế nhưng trong lòng của cô luôn thấp thỏm lo lắng không thôi, cầu mong Nghiêm Uy và Nghiêm Từ không có nhìn thấy mình.
Nhưng thật không may mắn Nghiêm Uy đã nhìn thấy Lý Nhược, anh khá bất ngờ, ngạc nhiên khi thấy cô đang ở đây, khóe môi anh cau nhẹ lên từ từ tiến về phía của Lý Nhược.
Những đồng nghiệp đứng ở đấy thấy Nghiêm Uy đang dần tiến về phía của mình liền rối rít nói với nhau: “Này, này, chủ tịch đang đi về phía của chúng ta kìa.”
Tim của Lý Nhược ngay lập tức giật thót lên, cô ngoái đầu lại nhìn Nghiêm Uy đưa mắt ra hiệu bảo anh đừng đi đến đây, ánh mắt vô cùng khẩn thiết, đúng lúc ấy Nghiêm Từ cũng đã nhìn thấy Lý Nhược anh vui vẻ bước đến nhưng bị Nghiêm Uy đột ngột kéo lại, Nghiêm Uy khẽ nói vào tai của Nghiêm Từ điều gì đó, Nghiêm Từ cười mỉm đầu cứ gật gù liên tục rồi bước tới đứng trước mặt của cô cất giọng nói: “Không biết tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư đây lên sân khấu cùng tôi hòa tấu không?”
Tất cả đồng nghiệp đứng ở đấy ngay tức khắc dồn hết mọi sự chú ý về phía của Lý Nhược, ai nấy cũng đều tròn mắt kinh ngạc, Nghiêm Từ thấy cô căng thẳng, luống cuống hết cả lên, mặt mày đã vặn vẹo khó coi anh suýt nữa thì không nhịn được mà cười phá lên, anh lên tiếng giải vây cho cô: “Lúc trước tôi vô tình nhìn thấy cô chơi violin, cảm thấy cô đàn vô cùng hay bây giờ vô tình gặp lại nên tôi muốn mời cô lên hòa tấu cùng tôi.”
Lý Nhược thở phào một hơi nhẹ nhõm hết cả người, dọa chết cô rồi, những đồng nghiệp nghe thế thì hiểu ra vấn đề không một chút nghi ngờ gì, Liễu Liễu và một số đồng nghiệp khác đẩy nhẹ Lý Nhược bảo cô hãy mau lên sân khấu, bọn họ cũng rất muốn nghe cô đàn, Lý Nhược bất đắc dĩ phải đi lên cùng với Nghiêm Từ, lướt ngang qua Nghiêm Uy cô không quên lườm anh một cái vì nghĩ chính anh đã đưa ra cái lời mời oái ăm này.
Hai người cùng nhau hòa tấu khiến cho những người đứng bên dưới phải im lặng chăm chú lắng nghe đến mê mẩn, Nghiêm Uy cũng nhìn cô đến mức say mê không dứt ra được, vừa đàn xong tiếng vỗ tay còn chưa ngừng thì Lý Nhược đã đặt đàn xuống chạy nhanh xuống sân khấu.
Nghiêm Từ chậm rãi bước xuống đi đến đứng bên cạnh của Nghiêm Uy, anh nhìn đứa em trai của mình không nhịn được mà phì cười, huỵt nhẹ vào bụng trêu chọc: “Này, hai mắt của em sắp rớt ra ngoài rồi kìa, nhìn gì mà nhìn dữ thế?” Suốt buổi biểu diễn mỗi lần anh nhìn xuống đều thấy Nghiêm Uy nhìn Lý Nhược đến say mê, mất cả hồn vía.
Mấy cô đồng nghiệp trở nên phấn khích vô cùng, khen ngợi Lý Nhược hết lời, Liễu Liễu nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng, bất ngờ: “Không ngờ cô lại đàn hay như thế, tôi không hiểu gì về âm nhạc cũng cảm thấy cô đàn rất hay, đôi tai của tôi đã được tiếng đàn của cô xoa dịu đấy, mà nói gì thì nói lần này cô đã gây được sự chú ý của cả hai người nhà họ Nghiêm đấy, một người là chủ tịch của chúng ta một người là anh trai của chủ tịch.
Sau này tiền đồ của cô nhất định sẽ mở rộng, lúc đó đừng có quên tôi