Tưởng Nhược Nam sau khi vào bên trong, việc đầu tiên nàng làm là tập trung những người bị bệnh vào một chỗ, sau đó bố trí một chỗ khác cho những bách tính chưa bị lây nhiễm.
Kiểm tra phản ứng của mọi người, đợi mười ngày sau, nếu không xuất hiện bách tính bị lây nhiễm thì sẽ bố trí chủng ngừa.
Những bệnh nhân đậu mùa đa phần là chết vì biến chứng.
Trước đó vì mọi người sợ hãi bệnh tật, sợ bị lây nhiễm, nên bỏ mặc những người bị bệnh đậu mùa, vì vậy tỉ lệ tử vong rất cao.
Về cơ bản, cứ bốn người bị bệnh thì chỉ một người sống sót.
Nhưng dịch bệnh đậu mùa lần này, vì sau đó những người bệnh được Tưởng Nhược Nam chăm sóc rất tốt, nên cứ bốn người thì ít nhất cũng sống được ba, chỉ là sau khi khỏi bệnh, trên mặt họ vẫn xuất hiện những vết sẹo hết khó coi, đương nhiên đối với những người vừa giật lại mạng sống từ tay Diêm Vương mà nói, đấy không phải là chuyện to tát gì nữa.
Những bách tính trở về từ cõi chết đều nhìn Tưởng Nhược Nam với ánh mắt vô cùng cảm kích, vô cùng sùng kính.
Cho dù nói họ coi Tưởng Nhược Nam như thần thánh thì cũng không phải quá lời.
Rất lâu sau đó, những người này cùng con cháu của họ khi nhắc lại quãng thời gian ấy, nỗi thống khổ tuyệt vọng của thời kì ấy đã không còn lưu lại trong kí ức của họ, chỉ có khuôn mặt cùng nụ cười dịu dàng của “Kiều phu nhân” là vẫn khắc sâu trong tâm trí họ.
“Đời này ta chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp, dịu dàng hơn Kiều phu nhân”
“Bà ơi, Kiều phu nhân đó thật sự rất xinh đẹp ư? Giống tiên nữ ư?”
“Cháu ơi, không liên quan đến tướng mạo bên ngoài.
Có lẽ, sẽ có những người xinh đẹp hơn phu nhân ấy, nhưng trong lòng bà, không ai có thể sánh được với Kiều phu nhân.”
Mười ngày sau, những bách tính không có triệu chứng bị lây nhiễm được sự đồng ý của Đô đốc, được thả ra ngoài để chủng ngừa.
Còn những người bị nhiễm bệnh, cũng đã khoẻ hơn, một số ít chết vì biến chứng, Tưởng Nhược Nam cũng kịp thời thiêu huỷ thi thể của họ, và đem khử trùng toàn bộ những đồ dùng của họ.
Dịch bệnh đậu mùa kinh hồn bạt vía, cứ thế mà lặng lẽ lắng xuống.
Đến ngày thứ mười, Tưởng Nhược Nam ra khỏi khu vực bị bao vây, người nàng gầy rộc cả đi.
Sau khi ra ngoài, nàng bèn cùng Lưu Tử Căng đến trạm chỉ huy của Tả đô đốc để báo cáo tình hình.
Trạm chỉ huy tạm thời của Tả đô đốc được cải tạo lại từ một căn hộ của cư dân.
Trước tiền viện có mấy binh sĩ thủ vệ thân hình cao lớn, tướng mạo hung hãn đứng canh cổng.
Những binh sĩ này đều là những thị vệ thân cận từng vào sinh ra tử với Tả đô đốc.
Trước đó Tưởng Nhược Nam đã có thái độ vô cùng bất kính với Tả đô đốc trước mặt bàn dân thiên hạ, nay thấy nàng, trông họ vô cùng tức giận.
Lưu Tử Căng tiến lên nhờ người vào thông báo, không lâu sau, họ được dẫn vào trong.
Tưởng Nhược Nam bị đám lính trừng mắt lườm tới mức dựng ngược cả lông mao, đành cố gắng giữ vững khí thế theo sau Lưu Tử Căng.
Vừa vào phòng khách, đã thấy Tả đô đốc thân mặc thường phục màu đen, ngồi trên chiếc ghế bọc da Bạch Hổ ở chính giữa.
Cởi bỏ bộ khôi giáp khiến hắn trông không còn quá cứng nhắc nữa, có điều, có lẽ do cái mũi quá cao nên đôi mắt trở nên nhỏ và dài, mà cũng có thể do vết sẹo trên mắt, nên ngay cả những lúc điềm tĩnh như thế này vẫn gây cho người khác cảm giác lạnh lẽo u ám, khiến người ta bỗng dưng căng thẳng, luống cuống.
Trên chiếc bàn hình vuông sơn đen trước mặt Tả đô đốc có đặt một vò rượu.
Lúc này, Tả đô đốc đang rót rượu vào trong một chiếc bát lớn bằng sứ màu trắng, sau đó cầm bát lên, ngửa cổ một hơi uống cạn.
Yết hầu thô to trượt lên trượt xuống, trong bát cạn sạch không còn dù chỉ một giọt rượu, khiến Tưởng Nhược Nam cứ trợn trừng mắt nhìn, giờ thì nàng đã hiểu thế nào gọi là bò uống nước rồi.
Tả đô đốc đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào họ, ánh mắt hung hãn soi mói, khiến Tưởng Nhược Nam thấy rợn tóc gáy.
Thời gian này, qua Lưu Tử Căng, Tưởng Nhược Nam cũng đã hiểu được ít nhiều vị Tả đô đốc là người thế nào, tâm địa độc ác thủ đoạn tàn nhẫn ra sao, có thù tất báo, điều đáng sợ nhất là hoàn toàn không hề màng tới hậu quả.
Nghĩ lại mình từng chửi mắng y trước mặt bao nhiêu người như thế, rồi lại nhớ đến quý công tử bị y đánh gẫy chân, Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lạnh hết cả người.
Nàng cúi đầu, im lặng, cố gắng làm bản thân mình lu mờ, cũng thầm cầu khấn trong lòng, hi vọng hắn là người không đánh phụ nữ.
Nếu không, nàng đúng chỉ là còn cách cầu xin bồ tát phù hộ…
Phía bên này, Lưu Tử Căng đang báo cáo lại chi tiết tình hình dịch bệnh cho Tả đô đốc nghe.
Suốt quá trình ấy, Tả đô đốc không hề lên tiếng, uống hết bát rượu này tới bát rượu khác, không khí trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Giọng Lưu Tử Căng ôn hoà mà chậm rãi, giống như đang hát ru, Tưởng Nhược Nam dần dần có cảm giác buồn ngủ vô cùng.
Thời gian gần đây mỗi ngày nàng chỉ được ngủ không quá ba tiếng, giờ nàng chỉ ước có một chiếc giường, rồi nằm lên đó mà ngủ li bì suốt mười ngày mười đêm.
Nghe xong bản báo cáo dài dằng dặc của Lưu Tử Căng, Tả đô đốc chỉ “ừm” một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Thời gian này hai vị vất vả rồi, về việc trọng thưởng cho tất cả những đại phu dám mạo hiểm tính mạng đến khu dịch bệnh, bổn đô đốc sẽ trình tấu lên trên.
Lưu thái y hãy lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, Đô đốc.” Lưu Tử Căng hành lễ cáo lui.
Tưởng Nhược Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, hành lễ theo y, muốn cùng rút lui, đang định quay người, Tả đô đốc bỗng dưng lạnh lùng gọi giật nàng lại: “Kiều phu nhân hãy ở lại đây đã, bổn đô đốc còn có việc muốn hỏi lại phu nhân cho rõ.”
Tưởng Nhược Nam giật mình, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Lưu Tử Căng cũng thấy lo lắng, quay người nhìn Tả đô đốc, hỏi với giọng thăm dò: “Không biết Đô đốc có chuyện gì?”
Tả đô đốc cười nhạt một tiếng, “Lưu thái y hình như quản hơi nhiều nhỉ? Quyết định của bổn đô đốc cần gì phải giải thích với ngài.” Nói xong kẽ quát: “Lui ra.”
Lập tức một thị vệ từ ngoài tiến vào, nhìn bộ dạng của thị vệ đó, nếu như Lưu Tử Căng không chịu lui ra thì hắn sẽ động chân động tay kéo y đi.
Sắc mặt Lưu Tử Căng trắng nhợt, nhưng vẫn bước lên phía trước, đẩy Tưởng Nhược Nam ra sau mình, “Kiều phu nhân là do hạ quan mời tới, hạ quan có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn cho phu nhân.
Đô đốc có gì bất mãn, xin hãy trị tội hạ quan, đừng làm khó Kiều phu nhân.”
Tả đô đốc nặng nề đặt cạch chiếc bát to trong tay xuống, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
“Lưu thái y, nói năng phải chú ý tới thân phận của mình.”
Tưởng Nhược Nam thấy không khí trong phòng bỗng dưng gượng gạo, thầm lo lắng.
Vị Đô đốc này, ngay cả con trai của Thượng thư bộ Sử còn dám đánh, nay ở đây toàn người của hắn, có gì hắn không dám làm chứ? Lưu Tử Căng còn có vợ có con, bản thân nàng gây họa sao có thể làm liên luỵ tới y?
Ngay lập tức, nàng bước ra từ sau lưng Lưu Tử Căng, lớn tiếng nói: “Đa tạ ý tốt của Lưu thái y.
Lưu thái y không cần phải lo lắng cho dân phụ.
Tả đô đốc là hào kiệt một phương, chắc chắn không thể là người có tâm địa hẹp hòi, sẽ không làm khó dân phụ đâu.” Mặc dù nói với Lưu Tử Căng như thế, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tả đô đốc.
Tả đô đốc lạnh lùng nhìn lại nàng, đôi mắt hẹp và dài hơi nheo lại.
Tưởng Nhược Nam hạ giọng nói với Lưu Tử Căng: “Lưu thái y hãy lui xuống trước đi đã, ta có Phượng lệnh, hắn không dám làm gì ta đâu.
Người này hỉ nộ bất thường, nham hiểm hung hãn, Lưu thái y đừng kích động, tẩu tẩu và bọn trẻ còn đang đợi ngài về đấy.”
Nghe Tưởng Nhược Nam nhắc đến vợ và các con, sắc mặt Lưu Tử Căng thoáng biến đổi, hắn trầm mặc hồi lâu, rồi đáp: “Phu nhân hãy cẩn thận, lúc cần thiết thì phải nói rõ thân phận của mình, hắn dù ngang ngược tới đâu cũng không dám tuỳ tiện.”
Tưởng Nhược Nam cố tỏ ra trấn tĩnh gật gật đầu, thực ra tim đập như gõ trống, giờ nàng còn có thân phận gì? Là con gái Uy Vũ tướng quân đã mất hơn mười năm nay ư? Vợ cũ của An Viễn Hầu? Nếu nhắc tới sự sủng ái của Thái hậu thì còn có thể dựa dẫm, nhưng nếu đem so với thân phận con trai Thượng thư bộ Sử thì…
Tưởng Nhược Nam toát mồ hôi lạnh…
Lưu Tử Căng quay người hướng về phía Tả đô đốc nói lớn: “Tả đô đốc, Kiều phu nhân là đại công thần của sự việc lần này, nếu Kiều phu nhân có gì tổn thất, hạ quan nhất định sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng.” Ngữ khí của y thể hiện sự uy hiếp rất rõ ràng.
Tả đô đốc lạnh lùng “hừ” một tiếng, rõ ràng không coi sự uy hiếp kia của y ra gì.
Lưu Tử Căng lại nhìn Tưởng Nhược Nam, quay người đi ra.
Trong phòng bỗng yên tĩnh lạ thường.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu đứng đó, Tả đô đốc vẫn uống hết bát rượu này tới bát rượu khác.
Bỗng dưng Tưởng Nhược Nam không kìm được mà thầm thắc mắc, y uống nhiều rượu như thế, tại sao không say?
Tả đô đốc đột nhiên