Giọng hắn nói buông xuôi như con trai đã tìm về một người con dâu không hợp ý mình vậy.
Văn Tử Hằng nhìn Tưởng Nhược Nam đang ngủ rất say, khẽ cười nói, “Người phụ nữ này thật tốt số, một quả phụ mang theo hai đứa con trai, lại chẳng phải quốc sắc thiên hương gì, thế mà lại lọt vào mắt xanh của Đô đốc.”
Có điều, người phụ nữ này trong tay có Phượng lệnh, thân phận chắc không tới mức quá thấp kém, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tưởng Nhược Nam ngủ một mạch hai ngày một đêm, khi tỉnh lại trời đang là ban ngày, nàng ngồi dậy, hoang mang nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
Sao nàng lại ở đây? Rồi nàng từ từ nhớ lại, mình đã hôn mê khi đang đứng trong trạm chỉ huy của Tả đô đốc, giật thót mình, vội vàng kiểm tra thân thể, thấy vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trên người không có dấu hiệu gì đặc biệt, lúc này nàng mới thấy yên tâm.
Một cô nương chừng mười tuổi bước vào, thấy Tưởng Nhược Nam đã tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên giường, cười nói: “Phu nhân tỉnh rồi? Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Tưởng Nhược Nam hỏi nàng ta: “Ngươi là ai, đây là đâu?”
“Đây là trấn Bạch Hà, ta là cư dân ở đây, phu nhân mệt quá, ngủ liền hai ngày rồi.
Đô đốc bảo ta tới chăm sóc phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam nói: “Đa tạ.”
“Phu nhân đừng nói đa tạ, người chính là ân nhân cứu mạng tất cả dân chúng ở đây, đừng nói chỉ chút chuyện vặt này, cho dù phải làm trâu làm ngựa cho người, dân chúng cũng cam tâm tình nguyện.” Lại nói tiếp, “Phu nhân đợi một lát, để ta mang cháo cho người.”
Đoạn mỉm cười chạy ra ngoài, sau đó nghe nàng ta vui vẻ reo lên: “Phu nhân tỉnh rồi.”
“Mẹ tỉnh rồi.”
Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, bọn trẻ cũng ở đây ư?
Ngay sau đó, Tử San đưa hai đứa trẻ vào.
Khánh Nhi giống như con chim nhỏ lao vào lòng Tưởng Nhược Nam, Bác Nhi thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ bừng kia đã tố cáo sự vui mừng trong lòng thằng bé.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh dậy rồi.
Con và ca ca đang bàn xem có nên gọi mẹ dậy không?” Cái đầu nhỏ của Khánh Nhi cọ cọ vào lòng mẹ.
“Mẹ, mẹ không bị ốm đấy chứ?” Đôi mắt to của Bác Nhi ngập tràn vẻ lo lắng.
Tưởng Nhược Nam xoa đầu hai thằng bé, cười đáp: “Mẹ không sao, mẹ chỉ ngủ thôi mà.” Rồi nhìn Tử San: “Mọi người tới từ bao giờ?”
“Đến từ hôm kia rồi.
Hai đứa trẻ biết tỷ ngủ đều rất ngoan, không gây ồn.” Tử San cúi người xuống, hạ thấp giọng thì thầm vào tai Tưởng Nhược Nam, “Tỷ tỷ, hai hôm nay có một người đàn ông giống hung thần ác sát tới thăm tỷ hai lần, đó là ai?”
Ánh mắt nàng ta lấp lánh tràn ngập vẻ tò mò.
Người đàn ông hung thần ác sát? Tưởng Nhược Nam chau mày suy nghĩ một lát, lẽ nào là vị Đô đốc kia? Hắn tới thăm nàng?
“Đô đốc đó còn nói chuyện với Khánh Nhi và Bác Nhi một lúc, hình như rất thích hai đứa.” Khi Tử San nói, đôi mắt nhìn Tưởng Nhược Nam chằm chằm không chớp, dường như muốn tìm kiếm manh mối nào đó trên mặt Tưởng Nhược Nam.
Đáng tiếc, Tưởng Nhược Nam không thể thoả mãn nàng ta, nàng điềm đạm đáp: “Có lẽ là Tả đô đốc, hắn là người phụ trách của đợt dịch bệnh lần này, ta vì chữa bệnh mà mệt tới hôn mê, hắn tới thăm ta là chuyện thường thôi..”
“Ồ, thì ra là thế..” Vẻ mặt Tử San tràn ngập ý thất vọng.
Lúc này, tiểu cô nương vừa rồi bưng một bát cháo nóng nghi ngút vào, Tưởng Nhược Nam đang đói, nên chẳng mấy chốc đã ăn xong bát cháo.
Thời gian sau đó, phòng Tưởng Nhược Nam lúc nào cũng náo nhiệt tấp nập, bách tính mang quà tới thăm nàng, người thì mang tặng trứng gà, người thì mang thịt, người lại mang chút điểm tâm bổ dưỡng, đủ mọi thứ chất đầy trong phòng.
Nhìn bộ dạng những người này, giống như chỉ hận không thể dập đầu trước nàng vài cái mới yên tâm.
Ồn ào bận rộn suốt cả buổi chiều, khi dân chúng ra về hết, trời đã gần tối, Tả đô đốc dẫn theo một nam tử ăn vận như văn nhân, sắc mặt lạnh lùng bước vào.
Điều khiến Tưởng Nhược Nam ngạc nhiên hơn cả là hai đứa trẻ hình như không hề sợ sắc mặt đen như đít nồi đó của hắn, mà còn vui vẻ nhào tới, ngọt ngào gọi y là bá bá.
Còn Tả đô đốc cũng mỉm cười với bọn trẻ, Tưởng Nhược Nam nhìn thấy hắn cười, đột nhiên cảm thấy y vẫn nên lạnh lùng thì hơn.
Tử San rót trà cho mọi người xong, bèn đứng sang một bên, đôi mắt to đảo liên tục, lúc thì nhìn Tưởng Nhược Nam, lúc lại nhìn Tả đô đốc.
Nam tử ăn vận giống văn nhân kia bước tới bên cạnh Tử San thì thầm nói gì đó, Tử San do dự một lúc, lắc lắc đầu.
Văn nhân kia lại nói thêm một câu nữa, mắt Tử San sáng lên, sau đó đem theo hai đứa trẻ đang ríu rít trò chuyện với Đô đốc ra ngoài.
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế đối diện của Tả đô đốc, tất cả những chuyện vừa xảy ra nàng đều nhìn thấy cả, nàng im lặng, bởi vì nàng rất muốn biết, Tả đô đốc này rốt cuộc định làm gì.
Nàng cầm ly trà lên, dùng nắp gạt gạt lá trà trên mặt nước, nhìn những lá trà không ngừng quay mòng mòng, khẽ hỏi: “Tả đô đốc tới tìm dân phụ là có chuyện gì?” Nàng ngẩng đầu nhìn y, lạnh lùng nói tiếp: “Cho dù Tả đô đốc bất mãn với dân phụ thế nào, nhưng dân phụ tin, Tả đô đốc tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bỉ ổi làm hại cả trẻ con.”
Tả đô đốc ngẩng đầu nhìn nàng, không lên tiếng.
Có điều sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi lắm.
Tưởng Nhược Nam không thể đoán biết được lúc này y đang nghĩ gì, cúi đầu, uống một hớp trà để che giấu sự bất an trong tâm trạng mình.
Lúc này, Tả đô đốc ngồi đối diện với nàng mới lên tiếng: “Bổn đô đốc sau này sẽ coi chúng như con đẻ của mình, vì vậy nàng không cần lo lắng bổn đô đốc sẽ làm tổn thương chúng.”
Câu nói này giống như một tiếng sấm, khiến Tưởng Nhược Nam kinh hồn bạt vía, hớp trà trong miệng bắn ra ngoài.
Sau khi ho khan vài tiếng để lấp liếm cho cách cư xử bất nhã của mình, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt mở rất to, nhìn vẻ mặt nàng như vừa gặp ma.
“Đô đốc, ngài vừa nói gì?”
Tả đô đốc vẫn giữ vẻ mặt như quỷ dạ xoa, bộ dạng trầm mặc lạnh lùng, “Phu nhân, nàng không phải nghe mà không hiểu chứ? Bổn đô đốc đang cầu hôn nàng, chỉ cần phu nhân đồng ý, ngay ngày mai bổn đô đốc sẽ mời người làm mối tới, đưa sính lễ, hai ngày sau sẽ thành thân” Giọng điệu đó, giống như đang nói “ta muốn lấy mạng nàng” vậy, cứng đanh đanh, lạnh như băng.
Tưởng Nhược Nam buông tay, ly trà rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ thành trăm mảnh.
Nàng sững sờ nhìn y, người như hoá đá, dù bất kỳ người đàn ông nào bên ngoài kia chạy vào cầu hôn nàng, nàng cũng không thấy lạ.
Nhưng một người mới chỉ gặp mặt nàng hai lần như y, trong hai lần đó thì một lần nàng sỉ nhục mắng chửi y trước mặt đông đảo quần chúng, một lần là y uy hiếp nói muốn trả thù nàng…
Người như thế mà lại cầu hôn nàng?
Thật quá kỳ dị.
Tưởng Nhược Nam đột nhiên nghĩ ra một khả năng, nàng đứng dậy, tức giận nhìn y, “Đô đốc, đây là thủ đoạn ngài dùng để trả thù ta phải không? Thân là đàn ông, ngài dùng thủ đoạn này không phải quá mức bỉ ổi hay sao?” Lấy nàng về, rồi từ từ giày vò hành hạ nàng? Nàng cảm thấy, y là loại người có thể làm ra những việc như thế.
Tả đô đốc đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng, lông mày thoáng chau lại, trầm giọng đáp: “Trả thù cái gì? Rốt cuộc nàng đang nói về việc gì chứ.
Bổn đô đốc thành tâm thành ý cầu hôn nàng, muốn lấy nàng làm thê tử.
Bổn đô đốc cũng biết thân phận nàng không bình thường, nhưng dù sao nàng cũng là một quả phụ, lại còn có hai đứa con nhỏ.
Bổn đô đốc là Tam phẩm Đô đốc, ta nghĩ lấy ta cũng không quá thiệt thòi cho nàng.”
Mặc dù nói thế, nhưng vẻ mặt của y, ánh mắt của y đã thể hiện một thông điệp quá rõ ràng, dù nàng có tôn quý tới đâu, cũng chỉ là một quả phụ, có thể gả cho một Đô đốc Tam phẩm như ta đã là phải cảm tạ tổ tông nàng tích đức mấy đời rồi.
Y nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, “Kiều phu nhân, nàng sẽ không từ chối chứ?”
Tưởng Nhược Nam ngẩn ra một lúc, sau đó phá lên cười, Tả đô đốc cứ nhìn nàng đăm đăm, lông mày giật giật rất khẽ, sắc mặt mỗi lúc một tối đi, mỗi lúc sầm xuống theo tiếng cười của nàng.
Tiếng cười của Tưởng Nhược Nam bỗng dưng ngưng bặt, vẻ mặt nàng cũng trầm hẳn xuống.
Trước đó, Văn Tử Hằng đã phân tích cho Tả Bá Xương như thế này:
“Kiều phu nhân mặc dù có Phượng lệnh trong tay, nhưng như Văn mỗ nhận thấy, thân phận nàng ta cũng chẳng cao quý lắm.
Thứ nhất, theo như ta điều tra và được biết, ở đây Kiều phu nhân không hề có người thân bạn bè, nhưng vẫn lưu lại một thời gian rất dài, một người phụ nữ tự do như thế, chính là vì không có nơi nương tựa.
Cho dù tướng công đã chết thì nhà chồng nàng ta cũng không có lí do