Cố Hoài Chi bất đắc dĩ nhìn Trịnh Văn Tương, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Trịnh Văn Tương lúc này mới phản ứng lại vừa rồi mình nói có điểm quá mức, tức khắc ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên bồi tội với Cố Hoài Chi, "Mới vừa rồi là ta ngôn ngữ có thất, Cố huynh chớ trách."
Cố Hoài Chi cũng không thật sự tức giận, vẫy vẫy tay nói: "Không có việc gì, đại ca cũng chỉ là lo lắng ta thôi."
Khôi phục bình tĩnh, Trịnh Văn Tương lại cẩn thận suy tư giải thích lúc nãy của Cố Hoài Chi, ánh mắt nháy mắt ngưng trọng không ít, "Nếu là thủ đoạn trong nội trạch, nữ nhân mà ngươi cùng Thanh Y trêu chọc thì chỉ có một người đi?"
Cố Hoài Chi cười lạnh, "Tám phần là nàng giở trò quỷ, đều đã bị nhốt vào từ đường còn chưa từ bỏ ý định, xem ra nàng ở trong miếu niệm kinh cũng vô ích, đầy bụng rắn rết, Phật Tổ đều độ không được nàng."
Trịnh Văn Tương khóe miệng đồng dạng cười lạnh, thấp giọng cười nhạo nói: "Phạm gia...!Nhưng thật ra cái phiền toái.
Có Phạm gia ở, muốn xử trí nàng cũng không phải một việc dễ dàng."
Cố Hoài Chi nhíu mày, như thế nào cảm thấy ngữ khí của Trịnh Văn Tương có điểm không thích hợp, loại cảm giác muốn tính kế cả nhà đối phương quen thuộc này là chuyện thế nào?
Trịnh Văn Tương tắc vuốt cằm, nghiêm túc mà cùng Cố Hoài Chi thương nghị: "Nếu không thể ở dưới mắt Phạm gia xử trí nàng, không bằng nghĩ mang nàng ra ngoài rồi chậm rãi thu thập nàng?"
Đề tài này càng ngày càng không thích hợp, Cố Hoài Chi luôn cảm thấy Trịnh Văn Tương lại muốn làm ra cái tin tức lớn, bỗng nhiên căng thẳng thần kinh, cảnh giác nhìn về phía Trịnh Văn Tương, "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Nàng đều đã bị nhốt vào từ đường, nói vậy cũng không dễ tìm việc hôn nhân.
Không bằng ta tới cửa cầu hôn cưới nàng về nhà, có ta nhìn, về sau nàng lại có ý xấu gì cũng không có cơ hội."
Cố Hoài Chi vô ngữ, đột nhiên minh bạch vì sao lúc trước Phạm Đình liều mạng hắt nước bẩn lên người Trịnh Văn Tương khi hắn vừa mới vào kinh thời, biểu tình sau khi gặp Trịnh Văn Tương cũng không đúng lắm, vừa phẫn hận lại giấu không được sợ hãi.
Như vậy đời trước có lẽ Trịnh Văn Tương cũng cưới Phạm Đình, hơn nữa tạo cho Phạm Đình bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng.
Bất quá, Cố Hoài Chi cũng không nhận đồng loại phương thức trả thù này, chuyện hôn nhân đại sự sao có thể dùng như công cụ trả thù? Chẳng lẽ trong lòng Trịnh Văn Tương không thấy bị cách ứng sao?
Từ từ, trả thù? Cố Hoài Chi lại lần nữa cả kinh, kinh ngạc nhìn Trịnh Văn Tương, do dự nói: "Đại ca sở dĩ không khôi phục nguyên bản thân phận, là bởi vì kẻ thù còn ở, kẻ thù còn không không dễ đối phó?"
Trịnh Văn Tương sảng khoái gật đầu.
Cố Hoài Chi lại nghĩ đến lúc Phạm Đình nhìn thấy Trịnh Văn Tương bộc phát ra hận ý ngập trời, phảng phất Trịnh Văn Tương giết cả nhà nàng......
Ngọa tào, Cố Hoài Chi cảm thấy mình bị dội cả một chậu máu chó lên đầu, loại tình tiết ngược văn thời cổ đại này thật là toan sảng khiến người không lời nào để nói.
Trịnh Văn Tương thấy Cố Hoài Chi càng ngày càng không thích hợp, nhịn không được mở miệng nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Nhà nàng xem như tòng phạm, chuyên làm mấy chuyện ghê tởm bỏ đá xuống giếng lấy oán trả ơn."
Cố Hoài Chi tinh tường nhìn đến hận ý trong mắt Trịnh Văn Tương, trong lòng biết Phạm gia khẳng định không phải chỉ nhẹ nhàng một câu tòng phạm như trong miệng.
Bất quá Trịnh Văn Tương không muốn nói, Cố Hoài Chi cũng không tính toán tiếp tục hỏi, thấy Trịnh Văn Tương còn không đánh mất ý tưởng cưới Phạm Đình, Cố Hoài Chi vội vàng giội nước lã, "Ngươi cũng đừng lại nghĩ đến chuyện cưới nàng nữa, cưới nàng về nhà, ngươi không thấy cách ứng?"
"Này thì có cái gì mà cách ứng? Cung phụng nàng ăn, cung phụng nàng uống, nàng muốn chơi xấu thì an bài việc cho nàng làm, bớt lo!"
Nghe còn có vẻ rất nhẹ nhàng, Cố Hoài Chi thiếu chút nữa bị Trịnh Văn Tương mang lệch, nhanh chóng đưa linh hồn khảo vấn, "Ngươi cưới nàng chính là muốn ghi tên nàng vào gia phả.
Ngươi không chê cách ứng chẳng lẽ không sợ tổ tông không vui?"
Nói như thế nào Phạm Đình cũng có thể xem như con gái kẻ thù, làm nàng nhập gia phả Trịnh thị, mệt Trịnh Văn Tương nghĩ ra được.
Vấn đề này trực tiếp cho Trịnh Văn Tương một bạo kích, Trịnh Văn Tương sắc mặt dữ tợn trong một cái chớp mắt, nắm chặt tay, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi nói có đạo lý.
Cưới nàng trở về, ô uế gia phả Trịnh gia ta!"
Cố Hoài Chi thấy Trịnh Văn Tương khó coi, trong lòng biết hắn đang nhớ tới những cực khổ ngày xưa mà Trịnh thị phải chịu, vội vàng tách ra đề tài, "Nếu đại ca muốn cưới vợ, có rất nhiều cô nương trong sạch, có cần ta trở về nhờ mẫu thân thế đại ca tương xem mấy cái?"
Trịnh Văn Tương liếc Cố Hoài Chi, "Không cần."
Cố Hoài Chi cười thầm, thấy Trịnh Văn Tương vẫn hứng thú không cao, mở miệng nói: "Nếu là có chỗ nào yêu cầu trợ giúp, cứ việc mở miệng."
Trịnh Văn Tương trong lòng cảm động ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Ai muốn ngươi trợ giúp? Nếu ta không chuẩn bị tốt sao sẽ vào kinh?"
Nghe xong lời này, Cố Hoài Chi cũng buông tâm.
Hóa ra Trịnh Văn Tương là có chuẩn bị mà đến, vậy thì chính mình cũng không cần lo lắng.
Lời này nói sớm.
Tuy rằng Trịnh Văn Tương đánh mất ý tưởng cưới Phạm Đình nhưng nghĩ đến Phạm Đình vẫn luôn gây phiền toái cho hắn cùng Từ Thanh Y, trong lòng Trịnh Văn Tương lại thấy vô cùng nghẹn khuất, lại lần nữa đề nghị với Cố Hoài Chi, "Không bằng chúng ta tìm thời cơ an bài người khiến nàng hoàn toàn câm miệng?"
Cố Hoài Chi xem như minh bạch, thân thế bi thảm khiến hành động của Trịnh Văn Tương luôn có một cổ tàn nhẫn, đặc biệt là khi đối đãi với địch nhân, không động thì thôi, một khi động thủ tắc muốn lấy mạng.
Đối với việc xử trí Phạm Đình, Cố Hoài Chi cũng cảm thấy khó giải quyết.
Chủ yếu là Phạm Đình hư hư thực thực trọng sinh, Cố Hoài Chi cũng đoán không được át chủ bài của nàng là cái gì.
Nếu là nàng thật sự biết được chuyện gì đó, không màng mà công bố cho mọi người, vạn nhất có tin tức gì bất lợi với Cố gia thì thật đúng là khó lòng phòng bị.
Nhưng nếu trực tiếp giết người, Cố Hoài Chi lại cảm thấy không hạ thủ được.
Rốt cuộc đời trước sinh sống nhiều năm trong xã hội pháp trị, tiếp thu giáo dục sinh mệnh là quan trọng nhất.
Chuyện Phạm Đình làm tuy rằng gây khó chịu nhưng tội cũng không đến chết.
Trịnh Văn Tương thấy Cố Hoài Chi do dự, tức khắc nhíu mày, "Ngươi vẫn là quá mức mềm lòng, chuyện này giao cho ta xử lý đi."
Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, châm chước một lát mới nói: "Nàng giống như biết không ít chuyện, lưu nàng một mạng tới chậm rãi hỏi."
Trịnh Văn Tương gật đầu, tỏ vẻ chuyện này cứ giao cho hắn.
Cố Hoài Chi nhịn không được cười nói: "Kia chính là từ đường của Phạm thị, vậy mà nghe giống như sân nhà ngươi vậy, nói mang người ra là mang người ra được?"
"Trong hai mươi năm qua, Trịnh thị vẫn luôn xếp người vào trong nhà kẻ thù.
Hai mươi năm tích lũy, muốn thần không biết quỷ hay mang một người ra đối với Trịnh thị mà nói cũng không phải chuyện khó."
Cố Hoài Chi gật đầu tỏ vẻ lý giải, không phải Cố gia không bằng Trịnh gia, mà là Trịnh thị cũng chỉ nhìn chằm chằm mấy cái kẻ thù, nhiều năm vẫn luôn vì báo thù làm chuẩn bị, nhân thủ xếp vào Phạm gia nhiều hơn nhân thủ trong tay Cố Hoài Chi là hết sức bình thường.
Hai người đều không phải kiểu người do dự không quyết đoán, sau khi xác định tốt mục tiêu lập tức tìm cơ hội động thủ, Cố Hoài Chi cũng ra lệnh cho người của mình phối hợp với người của Trịnh Văn Tương làm việc.
Thủ đoạn của Trịnh Văn Tương rất sắc bén, ra tay dứt khoát lưu loát, khi bạn nhỏ Cố Tiếp vừa đầy tháng, Phạm gia cũng truyền đến tin dữ từ đường bị cháy, nói là Phạm Đình bất hạnh gặp nạn trong biển lửa.
Từ Thanh Y nghe xong tin tức này còn vì Phạm Đình khóc một hồi, vừa lấy khăn lau nước mắt vừa nức nở nói: "Tuy rằng lúc trước nàng làm rất nhiều chuyện