Trạng thái tinh thần của Phạm Đình là thật sự không ổn định, nghe Cố Hoài Chi nói xong, Phạm Đình nhanh chóng co rụt lại vào góc tường, đôi tay gắt gao ôm lấy đầu gối, bày biện ra tư thái bất lực lại đáng thương, thanh âm đã mang theo khóc nức nở, "Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết!"
"Cái gì cũng không biết, ngươi còn có thể chuẩn xác biết được thời gian Thanh Y sinh sản? Chẳng sợ lúc ấy ngươi đang ở trong từ đường vãn có thể an bài người tản lời đồn đãi? Ta xem ngươi khôn khéo thật sự."
Phạm Đình vẫn không mở miệng.
Cố Hoài Chi cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Để ta đoán thử xem đời trước ngươi đã trải qua cái gì? Ngươi sợ Trịnh Văn Tương như vậy, lại đối với hắn ái hận đan chéo, đời trước ngươi gả cho hắn, hắn lại hại cả nhà ngươi đúng hay không?"
Phạm Đình thân mình run lên, đem mặt vùi vào giữa hai chân, cố nén không đi nghe Cố Hoài Chi nói.
Nhưng mà thanh âm Cố Hoài Chi lại phảng phất mang theo lực lượng kỳ dị, mặc kệ Phạm Đình kháng cự như thế nào đều liên tiếp truyền vào trong tai nàng.
"Đời trước ngươi cùng Thanh Y hẳn là có thể xem như bạn tốt, nhưng sau khi ngươi thành thân trải qua cũng không tốt, lại nhìn thấy Thanh Y ngày càng hạnh phúc, ngươi tâm sinh ghen ghét.
Nhưng đời trước ngươi còn chưa kịp làm gì đã trọng sinh tới lúc còn chưa xuất các.
Ngày tập hội hôm đó, ngươi hẳn là vừa mới trọng sinh trở về không bao lâu phải không? Chưa làm bất luận chuẩn bị gì đã muốn cướp ta từ tay Thanh Y."
Nghe đến đó, Phạm Đình rốt cuộc nhịn không được, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hoài Chi, kích động nói: "Khi đó các ngươi trai chưa cưới nữ chưa gả, sao có thể nói ta muốn cướp ngươi từ tay Từ Thanh Y? Ngươi hẳn là của ta! Rõ ràng ta mới là người chịu trời cao hậu đãi, vì sao sau khi trọng sinh lại mọi chuyện không thuận? Một khi đã như vậy, ông trời cần gì phải làm ta sống lại lần nữa?"
Cố Hoài Chi không dám gật bừa quan điểm của Phạm Đình, biết rõ hai người ngày sau sẽ trở thành một đôi phu thê ân ái còn muốn mượn ưu thế tiên tri hòng thay thế người khác, còn nơi chốn vì mình tìm cớ giải vây, điểm mấu chốt đạo đức thấp đến mức nào?
Phạm Đình rõ ràng rơi vào ảo tưởng, liên tiếp lặp lại với Cố Hoài Chi, "Ngươi là của ta, ta là nữ nhân khiến người hâm mộ!"
Cố Hoài Chi không kiên nhẫn nhíu mày, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi là khi nào chết?"
Phạm Đình sửng sốt, ánh mắt có chút mờ mịt, "Ta đã chết? Đúng, ta hẳn là đã chết.
Đau quá, có người hạ dược ta, hắn muốn độc chết ta!"
Phạm Đình bỗng nhiên khóc lớn lên, lại mong đợi nhìn Cố Hoài Chi, ngọt ngào nói: "Hoài Chi ca ca, ngươi phải bảo vệ ta nha, ta chính là thê tử của ngươi, ngươi thương thê tử nhất, khẳng định luyến tiếc ta chịu khổ đúng hay không?"
Cố Hoài Chi không chút dao động cùng mềm lòng, bình tĩnh trả lời: "Thê tử của ta là Từ Thanh Y, không phải ngươi."
"Ngươi nói bậy! Chính là ta!" Phạm Đình đôi tay nắm tóc mình, hung tợn mà trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, "Ta mới là thê tử của ngươi! Từ Thanh Y đã sớm nên chết đi! Ha ha ha ha, ta sai người tặng cho Từ Thanh Y một ly " trà ngon", nàng bá chiếm ngươi, nên xuống địa ngục!"
Phạm Đình đầy mặt dữ tợn, bỗng nhiên lại ha ha nở nụ cười, "Chỉ tiếc ta còn chưa nghe được tin tức Từ Thanh Y chết bệnh đã trở lại, nếu không, ta nhất định có thể trở thành thê tử của ngươi!"
Bị một người như vậy ái mộ, Cố Hoài Chi chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, nhịn không được hỏi: "Lấy tính tình của ta, đời trước cũng không có khả năng có bất luận tiếp xúc gì với ngươi mới phải, vì sao ngươi lại giống như trúng tà mà nhìn chằm chằm ta không bỏ?"
"Ha ha, ngươi đi hỏi nữ nhân khắp kinh thành này xem có ai không không muốn làm Cố phu nhân không?"
Phạm Đình ha hả cười, lại si ngốc nhìn về phía Cố Hoài Chi, ai oán nói: "Nhưng vì sao ngươi luôn không nhìn tới ta?"
"Đại khái là bởi vì, ta cũng không biết ngươi là ai đi."
Nữ quyến giao lưu nam tính lại không tiện ở đấy, Cố Hoài Chi cảm thấy theo tính cách của chính mình căn bản không có khả năng chú ý Phạm Đình, sợ là ngay cả tên nàng cũng không nhớ được.
Hơn nữa, Phạm Đình ái mộ căn bản không phải Cố Hoài Chi, mà là đối tượng hoàn mỹ tự nàng ảo tưởng ra tới.
Muốn sinh hoạt hoàn mỹ trong mắt thế nhân, muốn tiếp thu ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác, trở thành tiêu điểm trong đám người.
Cố Hoài Chi cũng chỉ là công cụ người thực hiện sinh hoạt hoàn mỹ mà nàng tưởng tượng ra tới thôi.
Cố Hoài Chi đối Phạm Đình ngay cả một tia hảo cảm cũng không có.
Lại nghe được đời trước Phạm Đình hạ độc Từ Thanh Y, Cố Hoài Chi lại càng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với Phạm Đình, nhàn nhạt nói: "Ngươi không nói cũng không sao, kỳ thật ta cũng không để ý có người biết đến những việc này hay không.
Dù sao từ những tin tức mà ngươi để lộ ra tới xem, ta vẫn luôn trải qua không tồi, Thanh Y đi theo ta trải qua thật sự hạnh phúc.
Chuyện về sau ta cũng không cần thiết biết được."
Nói xong, Cố Hoài Chi xoay người rời đi.
Lúc này, Phạm Đình lại nóng nảy, vội vàng bò dậy hô to, "Sao ngươi sao có thể không có hứng thú? Như vậy đi, chỉ