Hồ Diên Phượng nghe báo cáo xong liền hỏi: "Những người kia không nghi ngờ gì sao?"
"Thưa không, thuộc hạ không để lại bất cứ dấu vết gì, tất cả đều diễn ra rất tự nhiên."
"Rất tốt, đêm nay cứ nghỉ tạm ở thôn trang phía trước, ban đêm an bài thị vệ canh gác chung quanh là được."
"Vâng."
Đến khi tìm được nơi ngủ trọ, Lưu Dục cuối cùng mới thở nhẹ nhõm một hơi, nàng không biết vì cái gì Hồ Diên Phượng lại cứu nàng, nhưng nếu đã cứu thì bây giờ tạm thời nàng được an toàn, chỉ là làm cách nào để thông báo được cho điện hạ đây? Nàng lắc đầu, không biết Hồ Diên Phượng đang tính toán chuyện gì, tạm thời nàng cứ yên lặng quan sát tình huống trước. Nàng đang nằm trong tay người ta thì có thể làm cái gì chứ, chỉ có thể thành thật nghe theo thôi.
Cố Hoằng đã phái ra mười đội kỵ binh ra ngoài nhưng không có ai mang về được tin tức của Lưu Dục. Sau vài đợt, người luôn bình tĩnh như Cố Hoằng giờ đây lại nổi nóng ném hết những thứ có trên bàn xuống: "Tiếp tục tìm cho bổn vương, nếu tìm không thấy các ngươi cũng không cần trở lại."
Hắn vừa nói xong liền nghe được tin bẩm báo từ bên ngoài: "Ninh vương điện hạ, có tri châu cầu kiến."
Cố Hoằng nhíu mày, tri châu tới tìm hắn làm gì chứ?
"Để hắn vào."
Một tên quan viên mặc trường bào màu đỏ tiến vào quỳ xuống: "Hồi bẩm điện hạ, hạ quan phái binh lính phòng thành doanh đi tìm, bọn họ mang về một thi thể mặc quần áo của phò mã gia."
Cố Hoằng hừ một tiếng trong lòng, phòng thành doanh cái gì chứ, có mà Vũ Lâm vệ của phụ hoàng thì có. Thế nhưng sau khi nghe được nửa câu còn lại, hắn sốt ruột: "Mau khiêng vào cho bổn vương xem!"
Hai tên nha dịch mang thi thể tiến vào, Cố Hoằng bước nhanh đến xốc vải trắng lên, người trước mặt hắn diện mạo bị thay đổi hoàn toàn, nhưng nhìn phục sức và dáng người thì nhất định là Lưu Dục.
Cố Hoằng lúc này ngẩn người, như vậy thì làm sao ta ăn nói được với muội muội đây? Ta đã đáp ứng nàng sẽ đem muội phu bình an trở về, nay muội phu gặp chuyện thì ta phải làm sao? Hắn phất phất tay: "Đây là phò mã, không còn nghi ngờ gì nữa, bổn vương còn phải đi đón dâu, không thể chậm trễ thêm. Ngươi sai người bằng mọi cách nhanh nhất có thể mang thi thể phò mã trở về kinh thành đi."
Quan viên kia lên tiếng đáp lại rồi cúi đầu lui ra ngoài.
Nếu Cố Cẩm Lan lúc này ở đây, nàng nhất định sẽ phát hiện thi thể kia là một nam nhân, nhất định không phải là Lưu Dục rồi. Thế nhưng nàng không ở đây, hơn nữa Cố Hoằng không biết sự thật, tất nhiên việc này cũng bị giấu đi. Cố Hoằng viết một phong thư để ám vệ nhanh chóng đưa đến phủ công chúa, sau đó hắn lại viết một tấu chương báo cho Cảnh đế.
Hôm nay trong lòng Cố Cẩm Lan có một chút bất an, giống như đã có chuyện gì đó không hay xảy ra, nhưng nàng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm chạng vạng, ám vệ tiến vào phủ, nàng mở thư ra nhìn nhìn, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi, một lát sau, nàng mở miệng hỏi: "Ninh vương điện hạ nói gì?"
Ám vệ quỳ ở dưới: "Hồi bẩm chủ tử, Ninh vương điện hạ nói kia đúng thật là phò mã gia."
Cố Cẩm Lan nhẹ nhàng hỏi lại một câu: "Phải không? Ngươi lặp lại một lần nữa."
Ám vệ thắc mắc, hắn nói cũng không nhỏ, không lẽ công chúa không nghe thấy sao? Thế nhưng hắn vẫn nói lại một lần nữa: "Hồi bẩm chủ tử, thi thể mà Ninh vương điện hạ thấy quả thật là phò mã gia."
Cố Cẩm Lan ném thư lên bàn: "Ngươi lui ra đi."
Ám vệ rời khỏi, Cố Cẩm Lan lập tức ngã bệt xuống, nàng không phải không nghe rõ, chi là nàng không dám tin Lưu Dục đã xảy ra chuyện. Linh Lung thấy vậy nhanh chóng thiêu hủy lá thư kia, sau đó đứng bên cạnh Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, truyền thái y đến xem được không?"
Cố Cẩm Lan nhắm mắt lại, nàng không trả