Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Hữu kinh vô hiểm(Bị làm cho sợ hãi nhưng không gặp hiểm nguy)


trước sau

Hồ Diên Phượng giờ phút này mới cảm nhận rõ việc phò mã thật sự nhu nhược, Lưu Dục một chút võ công cũng chẳng biết. Nàng phải mang Lưu Dục bị thương theo nên tốc độ chậm lại rất nhiểu, may mắn nơi này là rừng rậm núi cao, cảnh quan xung quanh đều tối.

Nàng vừa kéo Lưu Dục đi vừa lưu lại kí hiệu chỉ có thị vệ của Hung Nô mới phân biệt được, nhưng sát thủ mà Cảnh đế phái tới không phải dạng tầm thường. Đám người kia truy đuổi đằng sau, rất nhanh đã thấy dấu vết của Lưu Dục và Hồ Diên Phượng để lại nên đuổi theo, thậm chí Lưu Dục còn nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng kêu của bọn họ.

Hồ Diên Phượng nhảy khỏi ngựa, vỗ nó một cái khiến nó chạy đi, sau đó nàng mang theo Lưu Dục ẩn nấp sâu bên trong rừng cây. Nếu có thể tránh được đám sát thủ thì do hai người mạng lớn, nếu tránh không được chỉ có thể cầu nguyện người của nàng mau đuổi tới đây, trong lúc đó nàng có thể cầm cự bao lâu thì sẽ cố gắng cầm cự bấy lâu.

Lưu Dục không bị thương bên ngoài, chỉ là nàng bị thánh vệ chưởng một cái làm thương tổn nội tạng mà phun ra máu. Thế nhưng đối với người không bao giờ tập võ như nàng, một chưởng kia cũng gần như lấy cả cái mạng của nàng rồi, giờ phút này nàng nằm yên trên mặt đất, cũng không còn sức để hỏi Hồ Diên Phượng vì sao lại làm như vậy. Nàng biết bây giờ không phải là thời điểm để nhiều lời, lúc Hồ Diên Phượng cứu nàng, trong lòng nàng như đã khẳng định được phán đoán của Cố Cẩm Lan, đây chính là công chúa của Hung Nô.

Nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Hồ Diên Phượng như ngừng thở, may mắn đám kỵ binh này đông, chỉ nghe một người trong đó hét lên: "Phía trước có tiếng vó ngựa."

"Đuổi theo."

Hồ Diên Phượng nghe thấy đám người này đi xa rồi nhưng nàng tuyệt đối không dám thả lỏng cảnh giác. Đám kia rất nhanh sẽ phát hiện chỉ có con ngựa không, hai người các nàng có một ít thời gian mà thôi, họ sẽ nhanh chóng chạy ngược lại đây. Lưu Dục xua tay một cách suy yếu: "Không cần đổi hướng đi."

"Vì sao?" Hồ Diên Phượng hơi khó hiểu, Lưu Dục có phải là bị đánh đến không tỉnh táo rồi không?

"Nơi này bọn họ đã tìm qua, tất nhiên sẽ không quay lại tìm lần nữa, chúng ta chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước, không ngồi ở chỗ này là được." Lưu Dục vừa nói vừa ho, sau đó cầm khăn lau vết máu ở khóe miệng.

"Quả thật là như vậy. Ngươi, không được nói nữa."

Hồ Diên Phượng cõng Lưu Dục tiến lên phía trước hai ba dặm, sau đó nàng tìm một nơi thích hợp ẩn nấp để Lưu Dục xuống, hai người lẳng lặng chờ.

Lưu Dục giãy dụa ngồi dậy, sau đó cởi áo khoác ra, Hồ Diên Phượng thấy vậy liền nhíu mày: "Phò mã đang muốn làm gì?"

Lưu Dục cởi ra kim ti giáp đưa cho Hồ Diên Phượng: "Ngươi mặc vào."

Hồ Diên Phượng lúc này thật sự khiếp sợ, kim ti giáp là bảo bối mà khi mặc vào sẽ không bị thương bởi đao kiếm, điều này nàng biết. Thế mà Lưu Dục giờ phút này đem thứ đó đưa cho nàng, chính mình lại không mặc.

"Phò mã gia vẫn nên mặc nó để bảo toàn tính mạng đi, ta không cần."

Lưu Dục như cũ đưa nó đến trước mặt Hồ Diên Phượng, tay còn lại che miệng đang ho sặc sụa: "Mau mặc vào, trước tiên đừng có tranh cãi."

Hồ Diên Phượng thấy vậy chỉ có thể nhận lấy nó mặc vào người, Lưu Dục lại nằm xuống, không nói thêm lời nào. Nàng giờ phút này cảm thấy an ổn cực kì, nếu không bị đuổi giết đòi mạng, cứ lẳng lặng như vậy nhìn bầu trời cũng rất tốt.

Không ngoài dự đoán, nhóm người kia lại vòng trở về, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thế nhưng họ không tiến đến chỗ Lưu Dục mà đi thẳng. Lưu Dục đã phán đoán đúng, bọn họ muốn qua bên kia tìm một lần nữa.

Nghe tiếng vó ngựa xa dần, Lưu Dục chậm chạp đứng lên nhìn Hồ Diên Phượng: "Đi thôi, lại phiền toái Nghiêm tiểu thư rồi, ta không đi xa được."

Hồ Diên Phượng cũng không nói gì, nàng cõng Lưu Dục tiếp tục đi về phía

trước. Ước chừng hơn một canh giờ sau, hai người đã có thể nhìn thấy một thôn trang nhỏ ẩn ẩn đằng xa, đi một lát nữa sẽ đến được nơi đó. Lưu Dục ho khan vài cái: "Đa tạ ân cứu mạng của Nghiêm tiểu thư."

"Phò mã gia vì sao không hỏi ta lí do cứu ngươi, cũng không hỏi ta vì cái gì biết võ công nhưng giấu?"

Lưu Dục cười suy yếu: "Phượng công chúa muốn cứu ta thì cứu thôi, ta vì sao lại nghĩ nhiều như vậy?"

Hồ Diên Phượng sửng sốt: "Ngươi biết rõ thân phận của ta sao?"

"Trước đó chỉ đoán, thời điểm Phượng công chúa ra tay cứu giúp thì ta đã khẳng định được."

"Đã như vậy vì sao ngươi còn đem kim ti giáp cho ta?"

"Ta bị trọng thương không thể làm gì cả, bảo vệ Phượng công chúa cũng chính là đang bảo vệ ta."

Hồ Diên Phượng lúc này nhìn thiếu niên yếu đuối kia, trong mắt mang theo một điểm gì đó khác thường, nhưng không để nàng nghĩ nhiều thêm, đám thị vệ của nàng đã chạy tới, cầm đầu vẫn là nam nhân để râu quai nón: "Thuộc hạ đến chậm, thỉnh công chúa giáng tội."

"Bổn cung không phải đã nói các ngươi luôn theo sát sao, vì cái gì đến trễ như vậy?"

"Chúng thần không dám đi gần quá với đám thị vệ của Đại Tề do sợ bị phát hiện. Công chúa chạy vào khu rừng rậm này, nếu không có ám hiệu để lại, chỉ sợ rất khó để tìm được ngài."

"Được rồi không cần nhiều lời nữa, ngươi tìm trong đống thị vệ xem ai có dáng người giống với hắn đi."

Tên râu quai nón nhìn Lưu Dục, theo bản năng hỏi lại một câu: "Vì sao.."

"Ngươi được phép hỏi vì sao?"

"Tuân lệnh."

Tên râu quai nón lập tức chọn một người thoạt nhìn gầy yếu, dáng người so với Lưu Dục không khác biệt lắm.

"Phò mã gia, ngươi chịu thiệt chút, ngươi đổi quần áo với thuộc hạ của ta đi."Hồ Diên Phượng nhìn Lưu Dục, trong giọng nói mang chút uy hiếp để cho Lưu Dục không thể cãi lại được.

Lưu Dục đành phải cầm quần áo người nọ đi vào một bụi cây đổi, sau đó Hồ Diên Phượng đưa cho nàng một viên dược: "Dược liệu trị nội thương, trước ăn nó đi, chờ sau đó lại đi tìm đại phu."

Sau đó Hồ Diên Phượng quay qua phân phó tên râu quai nón: "Để lại vài người đi vs hắn, cần phải để cho đám kia nghĩ hắn chính là phò mã rồi để hắn chết dưới đao của họ, về phần làm sao thì ngươi chắc đã biết."

Nam nhân kia quỳ xuống: "Công chúa, vì tên tiểu bạch kiểm này mà ngài nhất định muốn hi sinh dũng sĩ của thảo nguyên chúng ta sao?"

Hồ Diên Phượng lạnh lùng nói: "Là ai cho ngươi cái quyền nghi ngờ quyết định của bổn cung?"

Tên kia cắn cắn môi, cúi đầu lui ra an bài mọi việc, Hồ Diên Phượng quay sang cười cười với Lưu Dục: "Phò mã gia, chúng ta đi thôi."

Nam nhân râu quai nón mang theo một ít người, tất cả phân ra thành hai đội, một đội che chở tên phò mã giả, một đội đi theo mình. Quả nhiên bọn họ liền gặp một đội kỵ binh chạy đến, hai bên liền đánh nhau, chỉ chốc lát đội kỵ binh này đã bị người của tên râu quai nón chém chết, phò mã giả cũng bị sắp xếp chết dưới tay của đội kỵ binh.

Tên râu quai nón nhìn người nằm la liệt dưới đất, sau đó tiến đến lấy đao phá hỏng dung mạo của người giả làm Lưu Dục, xong việc liền mang theo người của mình ẩn nấp một bên xem đội kỵ binh tiếp theo chạy đến.

Một lát sau lại có thêm một đội kỵ binh chạy đến nhìn nhìn hiện trường, sau đó họ đem thi thể Lưu Dục đặt lên lưng ngựa rồi mang đi. Tên râu quai nón thấy vậy liền quay về báo cáo tình huống cho Hồ Diên Phượng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện