Lưu Dục lúc này bỗng nghĩ đến câu thơ của Liễu Vĩnh liền ngâm nó, Mai Bạch Vũ viết đến đây trong lòng cảm thấy chua xót. Thế nhưng nàng cũng không có biểu hiện ra ngoài, biểu hiện ra thì có ích lợi gì chứ?
"Viết như vậy được rồi, nhiều lời không tốt lắm, nói nhiều cũng không hay." Lưu Dục thở dài, nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này nhất thời trong phòng chỉ có ngọn nến với ánh sáng mỏng manh, Mai Bạch Vũ đứng dậy: "Ta đi về trước, bây giờ trời tối rồi, đêm nay ngươi vẫn còn là phò mã gia, nếu ta vẫn nán lại sẽ dẫn đến việc không tốt."
"Được, sáng mai ngươi đến kêu ta, chúng ta ra ngoài ăn sáng, không ở trong này dùng bữa."
"Ngươi muốn gì cũng được."
Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Bạch Vũ đập cửa phòng Lưu Dục, nàng đã dậy, vẫn mặc trường bào thêu chỉ chuyên dụng cho Hoàng gia. Nói chính xác hơn là cả đêm qua nàng không ngủ, nàng bình tĩnh nhìn lá thư ở trên bàn rồi nói: "Đi thôi."
Đi ra ngoài liền gặp binh lính gác cổng hành lễ: "Tham kiến phò mã gia, phò mã, ngài đang muốn đi đâu?"
"Bổn vương ra ngoài giải sầu."
"Vâng, phò mã gia, ngài có cẩn hộ vệ không? Dù sao ở bên ngoài cũng không được yên ổn mấy."
"Không cần, bổn vương sẽ không đi xa quá."
"Vâng, phò mã gia. Mở cổng!"
Lưu Dục không biết cưỡi ngựa, trên người nàng vẫn còn thương tích, Mai Bạch Vũ chỉ dắt theo một con ngựa, đành phải để Lưu Dục leo lên trước, nàng lại leo lên sau.
"Chúng ta đi đâu?"
"Phương Bắc của kinh thành sớm muộn gì cũng xảy ra chiến tranh, ta tất nhiên muốn đi về thị trấn phía Nam, chờ đi được vài dặm nữa, ta lại an bài một chiếc xe ngựa, dù sao thân thể của ngươi vẫn còn không thích hợp cưỡi ngựa."
"Được, ta đối với mấy việc này không am hiểu, cứ nghe theo ngươi đi. Đi về phía trước một đoạn đường kiếm gì đó ăn, thời điểm ta đói ta có thể ngất xỉu."
"Ngươi là tiểu vương gia, lại là phò mã, vì sao không dưỡng thân thể cho tốt? Thuốc bổ của hai phủ gộp lại còn để ngươi yếu như vậy."
Nét mặt Lưu Dục không được vui: "Ta hiện tại đã không còn là phò mã, ra bên ngoài cũng không muốn lấy xưng hô này, phò mã, đã chết trong trận mưu nghịch rồi."
"Ta xem việc này cũng chưa chắc, phải chờ thêm vài ngày nữa mới biết được tin tức. Ta muốn xem thử có thể thu được tin tức phò mã gia đã qua đời hay không, tâm tư của công chúa điện hạ chúng ta rất phức tạp."
Cố Cẩm Lan sáng sớm vừa thức dậy, dùng xong đồ ăn sáng, nàng nhìn phòng Mai Bạch Vũ và Lưu Dục cửa đều không mở. Nàng khẽ nhíu mày, đẩy ra cửa phòng Lưu Dục, nhìn đến chăn màn chỉnh tề lại thấy phong thư ở trên bàn, nàng mở ra xem, nhìn đến mấy dòng cuối: "Lần này rời khỏi kinh thành sẽ xem được rất nhiều cảnh đẹp, ngày trôi qua cũng rất tốt, chỉ là vô dụng mà thôi. Tiện túng hữu thiên chủng phong tình, cánh dữ hà nhân thuyết?" Nàng đọc thành tiếng.
Trong lòng nàng có chút đau khổ, trước khi biết được sự thật, nàng xác định nàng thích Lưu Dục. Thời điểm Lưu Dục vì nàng chắn mũi tên, lại nhìn thấy Lưu Dục hấp hối, nàng xác định nàng yêu Lưu Dục. Thế nhưng sau khi biết sự thật, nàng cảm giác có sấm chớp nổ thẳng trên đầu nàng.
Sinh hoạt ở Hoàng gia vốn thối nát, phụ hoàng nàng có mười mấy người công chúa, thế nhưng công chúa con của vợ cả chỉ có nàng. Công chúa có mẫu phi ở vị trí cao cũng không nhiều, cho nên sinh hoạt của công chúa vốn không bị quản nghiêm khắc. Trong kinh thành còn có quận chúa ngầm dưỡng trai lơ, cũng có người dưỡng nhiều nữ hộ vệ thanh tú, lâu lâu lén triệu đến thị tẩm. Việc này nàng đều biết, nhưng nàng không nghĩ đến có một ngày loại chuyện này lại xuất hiện trên người mình, phò mã của nàng lại là nữ tử.
Từ nhỏ nàng đã có xuất thân cao quý, được nuông chiều bảo vệ, nhưng nàng cũng không phải là đóa hoa mảnh mai, trước đây chỉ vì củng cố vị trí thái tử mà nàng học rất nhiều về tâm kế. Nàng tự nhận từ thủ đoạn đến mưu lược, nàng không thua bất cứ vị hoàng tử nào, phò mã của nàng nàng tất nhiên muốn hắn phải là Nhân Trung Long Phượng (Tài năng xuất chúng). Một quyển thánh chỉ được ban ra, tứ hôn nàng cùng Lưu Dục, nàng dần bị vị phò mã với cách sinh hoạt giản đơn, đối với nàng toàn tâm toàn ý dịu dàng săn sóc làm đả động đến tâm nàng. Từ trước đến