Mai Bạch Vũ nghe họ nói như vậy, cười càng thêm vui vẻ. Tiểu nhị nhìn hai người họ vào cửa lập tức chào đón: "Hai vị mời vào trong, ăn cơm hay là ở trọ?"
"Tiểu nhị, cho một gian phòng hảo hạn, mang các món ăn ngon nhất của các ngươi bưng lên đó."
"Được rồi, khách quan, ngài đi theo ta."
Theo tiểu nhị vào trong, Lưu dục mới đột nhiên phát hiện chỉ có một phòng.
"Một phòng thôi hả?"
"Đúng vậy, sao, ngươi và ta đều là nữ, ta không sợ thì ngươi sợ cái gì?"
"Hả, nhưng mà, như vậy có thể hay không?"
"Được rồi, không có việc gì, nói cứ giống như ta sẽ ăn ngươi không bằng."
Chờ một lát sau đồ ăn liền được bưng đến, Mai Bạch Vũ thỏa mãn ngồi ở một bên, ăn từng chút một, nàng chỉ chăm chú nhìn Lưu Dục càn quét đồ ăn.
"Ngươi vì sao không ăn?"
"Ta đang ăn, ngươi không cần xem chừng ta."
"Ăn xong về phủ đi, dù sao cũng rất gần."
"Ăn xong tắm rửa một cái, nằm nghỉ trên giường, bộ ngươi còn có khí lực để di chuyển sao?"
"Nói cũng đúng, quá mệt đi, mấy bước ta cũng không muốn đi."
"Chính là như vậy đấy, ăn xong cứ ngủ một giấc cho tốt, ngày mai lại đi qua phủ. Ta đã thay ngươi an bài rồi, hôm nay không cần nôn nóng."
"Được, ngày mai đi, dù sao về sau cũng là chuỗi ngày tự do." Nói tới đây Lưu Dục lại không vui, nàng cúi đầu dùng bữa.
Cố Hoằng lúc này ngồi ở đại sảnh, nhìn các tướng lãnh ở dưới: "Các vị tướng quân, các ngươi đều là những lão tướng có kinh nghiêm sa trường của lão vương gia, việc hành quân chiến tranh thì bổn vương không bằng các ngươi. Hôm nay ngồi chỉ huy cũng là bất đắc dĩ, cho nên việc công kích kinh thành, mọi người đều thương nghị chung cho ra kết quả, sau khi nhất trí với nhau việc điều binh khiển tướng thì báo cho bổn vương biết là được. Bổn vương sẽ không phát biểu ý kiến gì."
Các tướng lĩnh ở dưới đều thể hiện sự vừa lòng ra mặt, trong tất cả hoàng tử công chúa, chỉ còn lại Ninh vương Cố Hoằng và Vĩnh An công chúa Cố Cẩm Lan sống sót. Bọn họ là nhất mẫu đồng bào, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau ngôi vị Hoàng đế sẽ thuộc về Cố Hoằng. Bọn tướng họ mới nãy còn sợ hãi vì Cố Hoằng không hiểu việc hành quân chiến tranh mà chỉ vì binh quyền cùng công lao, lại có thể ngồi trên đầu chỉ huy họ, nay nghe Cố Hoằng nói như vậy, họ cảm thấy Ninh vương là một vị hoàng tử có lí lẽ.
Phó tướng đứng ra ôm quyền nói: "Ninh vương điện hạ, mạt tướng đã thương thảo xong đối sách, nếu điện hạ cho phép, mạt tướng liền cáo lui đi bố trí việc công thành. Nhóm mạt tướng đảm bảo trong vòng hai ngày sẽ chiếm lại được Hoàng cung."
"Được được được, vậy bổn vương liền dựa vào chư vị tướng quân."
Cố Hoằng nói xong, nhìn các tướng lãnh ở dưới đều tự mình vội vàng lui ra an bài, hắn cũng không giúp được gì liền đi tìm Cố Cẩm Lan và Lưu Dục. Lúc hắn đẩy cửa phòng Lưu Dục ra, căn phòng ngay ngắn chỉnh tề lại không có một bóng người, hắn vội vàng chạy tới phòng Cố Cẩm Lan: "Muội muội, muội muội, muội phu đâu rồi?"
Cố Cẩm Lan nhìn thấy Cố Hoằng chạy như bay đến đẩy cửa phòng nàng ra cũng không thèm giật mình, nàng im lặng như cũ xem cuốn sách đang cầm trên tay: "Phò mã đi nơi khác dưỡng thương rồi."
"Đi nơi khác? Nơi nào?"
"Không biết!"
Cố Hoằng đi đến ngồi xuống, rót một ly trà cho mình, lại đoạt cuốn sách mà Cố Cẩm Lan đang cầm trên tay.
Hắn dĩ nhiên sẽ không tin lí do nói cho có của Cố Cẩm Lan, nàng như thế nào lại nói Lưu Dục đi nơi khác dưỡng thương chứ. Lúc này kinh thành cũng không an toàn, ở lại phòng thành doanh mới là lựa chọn tốt nhất. Tuy rằng Cố Hướng chỉ muốn chiếm Hoàng cung, đem binh lực bố trí ở đó, chiến hỏa cũng không thể lan đến địa phương khác, nhưng Lưu Dục là cháu trai của Trấn Nam vương, lại là phò mã của Cố Cẩm Lan, phòng thành doanh này lại là địa bàn của Trấn Nam vương Lưu Thận, nếu như hắn ở ngoài, không những nguy hiểm hơn mà còn có thể gặp chuyện không may.
"Muội muội, ngươi đừng có tiếp tục gạt ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Cẩm Lan không trả lời hắn, mà hỏi lại một câu: "Ngươi cảm thấy Lưu Dục là người như thế nào?"
"Muội phu hả? Có tài, cũng không tham lam quyền thế, con người đơn thuần, lại một