Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Cẩn thận mấy cũng có sai sót


trước sau

Hồ Diên Phượng đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nàng an bài thị vệ đi theo cũng cũng để bảo hộ nàng an toàn mà thôi. Hiện nay tính mạng nàng không có gì nguy hiểm, đám hộ vệ này cũng không cần phải xuất hiện, nàng cứ im lặng như vậy đứng bên cạnh xe ngựa xem cuộc chiến.

Lưu Dục giờ phút này ngồi trong xe ngựa nhưng lòng không yên ổn, không phải nàng không muốn ở trong xe, mà đám sát thủ này có mang theo cung tên. Tên phóng tới loạn xạ như vậy, tùy nàng có mặc áo giáp kim ti, sẽ không gặp chuyện gì nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy không an toàn. Thà nàng đi ra để bọn binh lính cầm khiên tạo thành tấm chắn lớn che cho nàng còn cảm thấy an toàn hơn một chút. Như vậy binh lính cũng tiện bảo vệ nàng, dù sao xe ngựa lớn như vậy thì tấm chắn cũng không bảo vệ nổi.

Vì vậy nàng vén mành xe lên bình tĩnh bước ra ngoài, thật ra nàng cũng rất sợ chết và nàng không thể buông bỏ được Cố Cẩm Lan. Từ lúc trải qua vụ việc Thành vương, sau khi sống sót được, nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng có tấm áo giáp kim ti nên nàng vẫn yên tâm dùng gương mặt lạnh lùng đứng bên cạnh xe ngựa nhìn bọn hộ vệ chém giết với đám sát thủ.

Hô Diên Phượng nhìn thấy, trong lòng sửng sốt nửa ngày, không nghĩ tới tên phò mã thoạt nhìn suy nhược vậy mà lại bình tĩnh được đến như vậy. Hắn gặp hiểm nguy không hề sợ hãi, còn có phong cách thật quý phái, trong lòng nàng cũng cảm thán, hắn đúng là một vị phò mã đẹp, bây giờ lại có khí thế của một công tử thế gia. Vừa nghĩ nàng vừa đố kỵ, Vĩnh An công chúa cũng thật tốt số, nàng lại không nghĩ được vì sao nàng lại phải đố kỵ với Cố Cẩm Lan.

Lúc này Lưu Dục quay đầu, nàng thấy Hồ Diên Phượng cùng đứng cạnh xe ngựa như nàng, nàng vội thét lên: "Nghiêm tiểu thư, bên này. Ngươi đứng một mình ở đó thật sự rất nguy hiểm."

Hồ Diên Phượng nghĩ trong lòng, nhóm ngươi này đánh một cách sống chết mặc kệ như vậy còn không phải để đến giết ngươi sao? Vậy mà ngươi còn tốt bụng quan tâm đến sự sống chết của ta, quả nhiên là một vị phò mã gia có tấm lòng nhân hậu.

Trong lòng nàng nghĩ vậy đồng thời dưới chân lại bước nhanh về phía Lưu Dục, dù sao lúc này nàng chỉ là một nữ tử bình thường, đương nhiên không thể biểu lộ ra mình biết võ công được.

"Phò mã gia, người có bị sao không, có bị thương không?" . truyện đam mỹ

"Nghiêm tiểu thư, lá gan ngươi cũng to thật, nguy hiểm vậy mà cũng dám đứng ngoài xe ngựa."

Hồ Diên Phượng liếc Lưu Dục một mang nhiều hàm ý sâu xa: "Phò mã gia không phải cũng đứng ngoài xe ngựa sao? Huống chi bọn họ đến cũng không để giết ta."

"Sống chết là do trời định, không việc gì phải sợ."

Hồ Diên Phượng đánh giá Lưu Dục vài lần, càng ngày càng cảm thấy người kia thuận mắt mình hơn. Thế nhưng rõ ràng thời điểm này không phải là lúc để thưởng thức tính cách của đối phương. Khi nói chuyện đã có một hắc y nhân lao đến trước tấm chắn của Lưu Dục, người kia cũng không che mặt mà cũng không sốt ruột đi giết Lưu Dục liền.

Cố Hoằng nhìn thấy liền cảm thấy khiếp đảm, lão nhân kia rõ ràng chính là thánh vệ, hắn vội hén lớn: "Mọi người, mau lui về bảo vệ phò mã."

Hộ vệ tuy đều là ám vệ nhưng cũng không có võ công cao bằng thánh vệ, Cảnh đế một lòng muốn tính mạng của Lưu Dục nên hắn lại phái đến tận 2 vị thánh vệ. Lúc này toàn bộ ám vệ lui về phía Lưu Dục, vây thành một vòng trong bên ngoài. Những tên sát thủ còn lại cũng lao đến, trong đó một hắc y nhân đứng ra ôm quyền: "Mọi người đồn phò mã gia rất có khí chất, hôm nay lão phu thấy quả nhiên người phá kỵ binh Hung Nô đúng thật danh bất hư truyền. Đối mặt với máu tanh chém giết như vậy, mặt không đổi sắc, không hổ là người của phủ Trấn Nam vương, ngay cả lão phu đều có chút thưởng thức."

"Tiểu vương biết tiên sinh một lòng muốn mạng sống của ta, nếu đã khó thoát khỏi kiếp nạn, chi bằng an nhiên mà đợi, vậy mới không làm mất khí chất của phủ Trấn Nam vương và phủ công chúa." Lưu Dục trả lời mà không hề hoang mang.

Lão nhân kia liên tục lắc đầu: "Đáng tiếc, đáng tiếc, cũng không biết bệ..."

"Sư

huynh, không cần nhiều lời nữa." Bị thánh vệ khác lên tiếng ngăn lại, lão nhân kia mới giật mình phát hiện suýt chút nữa mình đã nói lỡ lời.

Tuy bọn họ sớm đưa tin đến phủ công chúa nhưng ở đây vẫn còn có nhiều người khác do Cảnh đế phái đến, lão nhân kia cũng không dong dài thêm: "Phò mã gia, xin lỗi."

Sau đó hắn vung tay lên: "Đánh" Nhóm sát thủ lại tiếp tục chém giết cùng binh lính và ám vệ phủ công chúa.

Tuy ám vệ đánh không lại thánh vệ nhưng vẫn có thể che chở Lưu Dục bình yên lui ra phía sau, vậy vẫn còn có hi vọng. Cố Hoằng thấy thế liền nói: "Một nửa che chở phò mã gia rời đi, một nửa kia ở lại đây chống đỡ." Tiếp đến Cố Hoằng cũng cùng Lưu Dục rút lui, thế nhưng lúc này lại nghe được tiếng vó ngựa đằng sau.

Hai người quay đầu lại liền nhìn thấy một đội kỵ binh đang chạy đến đây, dù không mặc áo giáp của Vũ Lâm vệ nhưng Cố Hoằng thấy rõ đao của bọn họ chắc chắn là của Vũ Lâm vệ trong tay Cảnh đế, vì thế hắn sốt ruột: "Muội phu, xem ra chúng ta tính sai rồi, phụ hoàng còn phái kỵ binh đến."

Lưu Dục lúc này cũng không có biện pháp gì, vũ khí hiện đại, trực thăng hay phi cơ nàng đều không có.

"Điện hạ, ngươi có thể đi thì cứ đi đi, tạm thời bọn họ sẽ không giết ngươi. Thế nhưng đội nhân mã này ta không biết còn mang ý chỉ nào khác không." Nói xong Lưu Dục liền nắm chặt tay Cố Hoằng: "Ninh vương điện hạ, công chúa liền giao cho ngươi, ngươi nhất định phải thay ta chăm sóc nàng, bảo vệ nàng chu toàn! Ngươi không được tiếp tục do dự, bằng không chúng ta đều sẽ chết, đều sẽ chết đó!"

Lưu Dục nói xong liền đẩy Hồ Diên Phượng về phía Cố Hoằng: "Điện hạ, mang theo nàng đi đi."

Hồ Diên Phượng suýt chút nữa ngất vì kinh ngạc, nãy giờ nàng đứng bên cạnh nên dĩ nhiên hiểu rõ Cảnh đế muốn mạng của Lưu Dục. Thế nhưng thời điểm nguy cấp, hắn tự mình khó bảo toàn còn nghĩ cho người bình dân như nàng, Hồ Diên Phượng hạ thấp mi nghĩ nghĩ, trong lòng liền làm ra một quyết định.

Nàng quan sát địa hình chung quanh, trong lòng tính toán nơi nào thích hợp nhất để rút lui, nơi nào là nơi Lưu Dục sẽ phá được vòng vây. Trong lúc hỗn chiến, cho dù Cố Hoằng có lòng bảo vệ nàng nhưng cũng rất dễ bị tách ra, huống chi đối với Cố Hoằng thì nàng chỉ là một dân nữ bình thường.

Trong lòng nàng hạ quyết tâm, nàng vừa đi vừa lùi xuống, thỉnh thoảng nhìn Cố Hoằng chậm rãi lui về sau, đám thị vệ che chở Lưu Dục đều ngã xuống dần, càng ngày càng ít người chiến đấu với đám sát thủ. Nhưng may mắn là đám thị vệ kia cũng được huấn luyện đàng hoàng, năng lực phán đoán cũng rất tốt, bọn họ cũng lui về hướng mà nàng dự tính trước.

Hồ Diên Phượng chậm rãi đi từng bước, nàng hiểu ở trong khu rừng này, thị vệ Hung Nô cũng đang ẩn núp ở một nơi bí mật nào đó. Nhưng lúc này nàng không thể để bọn họ xuất hiện, ở đây đều là người Đại Tề, nếu bại lộ thì nàng sẽ khó thoát thân. Nàng đang cố gắng chuyển đến cạnh Lưu Dục, còn chưa tới thì đã thấy hắn phá vòng vây chạy ra ngoài. Ở phía sau là hai lão nhân đuổi theo, chỉ bằng mấy chưởng đã dẹp sạch đám thị vệ bên cạnh Lưu Dục, không tốn bao nhiêu công sức. Mắt thấy Lưu Dục bị trúng một chưởng phun ra máu, đám thị vệ còn lại liều chết tiến lên ngăn cản hai người kia.

Hồ Diên Phượng xem đến tình cảnh này, nàng bất chấp có bị bại lộ việc mình có võ công hay không, nàng đi vài bước đã mau chóng đến được bên cạnh Lưu Dục. Sau đó bắt được hắn, thừa dịp này phá vòng vây xông ra ngoài, thánh vệ bị đám thị vệ còn lại cản trở, họ cũng không thể phân thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Dục được mang đi. Thánh vệ cũng không có tự mình đuổi theo, chỉ phân phó thuộc hạ theo đuôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện