An ngồi trong xe, cô ngủ quên từ hồi nào cũng không biết, chắc là do cô đã quá mệt.
Nhưng đến khi An tỉnh lại thì cô tá hỏa giật mình, ôi không chẳng phải là anh ta nói nhà của mình gần lắm ư? Nhưng thế này là sao đây? Sao trời đã tối sẫm mà vẫn chưa tới? An sững sờ quay sang nhìn Lục Nghị, ánh mắt bối rối và bàng hoàng của cô chăm chăm trên gương mặt của anh ta.
Anh định đưa tôi đi đâu?
Lục Nghị chỉ cười, mắt anh ta còn không liếc sang An.
An ngỡ ngàng: Anh như vậy là sao? Anh nói đi chứ? Anh thật ra là đang đưa tôi đi đâu?
Hiểu An lại không nhận được câu trả lời mà chỉ có bàn tay của Lục Nghị đưa lên búng một cái.
Cái búng đó kết thúc thì chiếc xe cũng đột ngột dừng lại, lúc này Lục Nghị mới lên tiếng:
Đừng hỏi tôi những gì mà tôi đã nói trước đó.
Lục Nghị nhìn An, giọng nói rất dịu nhẹ, nhưng An vẫn cảm thấy anh ta có cái gì đó rất lạ, cô không thể nào lý giải được cảm giác của mình.
Nhưng tôi còn phải về nhà, anh đưa tôi đến nơi xa thế này, đã vậy trời còn tối nữa.
Vậy thì cô ở lại đây sáng hẵng về.
Lúc Nghị mỉm cười rồi bước xuống xe, anh ta đi sang bên mở cửa cho An.
Thái độ của Lục Nghị rất niềm nở, bàn tay phải đưa sang bên tỏ ý mời An xuống xe.
Hiểu An rất bối rối nhưng ở nơi xa lạ thế này cô không biết phải làm gì, hôm nay không bán được mật ong, tiền thì chỉ đủ đi thêm một chuyến xe, nếu bây giờ cô muốn về thì không biết phải bắt bao nhiêu chuyến xe buýt nữa: An à lẽ ra mày nên hỏi kỹ rồi mới theo anh ta chứ.
An thầm than thở.
Khi An bước xuống, cô vô cùng ngạc nhiên bởi vì đập vào mắt cô là một căn nhà rất to rộng, hơn nữa còn có khuôn viên rất đẹp được chiếu sáng bởi bốn cây đèn lồng xếp đối diện hai bên.
Lục Nghị cầm một thiết bị điện tử và nhấn nút, cánh cổng cảm ứng tín hiệu và mở cửa.
An nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.
Lục Nghị đột nhiên nắm lấy tay An và dắt cô đi vào trong, nhưng chỉ vừa vào đến nhà thì bên ngoài liền còn lại một màu tối om.
Sao anh tắt hết đèn ngoài vườn vậy?
Lục Nghị nhẹ cười: Tôi khi về nhà thì sẽ ngắm khuôn viên của mình bởi ánh đèn, nhưng chỉ một lần, xong rồi thì tắt đi thôi.
An ngờ ngợ nhưng thật sự thì cô không hiểu anh ta đang nói gì.
Chỗ đó của cô cũng bị thương rồi.
Lục Nghị để ý thấy vết thương trên cùi trỏ của An.
An sờ tay lên cùi trỏ, vết máu đã khô: Không sao đâu, chỉ là chút trầy xước thôi.
Lục Nghị nghe cô nói thì không hỏi gì nhưng anh ta lại đi vào trong phòng và lấy ra một cái hộp.
Lục Nghị đi ra và bảo: Cô hãy đến ghế ngồi xuống.
An thắc mắc: Chi vậy ạ?
Tôi giúp cô thôi.
An không biết anh ta muốn gì nhưng cô cũng lờ ngợ ngồi xuống ghế.
Lục Nghị ngồi xuống đối diện với An, anh ta mở ra cái hộp, thì ra trong đó là thuốc và băng gạc còn có cả ống tim nữa.
Lục Nghị cầm cây gắp, gắp một miếng bông sức thuốc sát trùng lên đó rồi giơ lên: Cô đưa tay kia đây?
Hiểu An tưởng là anh ta định xử lý vết thương ngay cùi trỏ nên cô đưa tay phải sang.
Lục Nghị mỉm cười, anh ta nói: Không phải, là tay bên kia.
Thì ra là tay trái, Lục Nghị muốn sát trùng vết thương do dao gây ra trước:
Vết thương này nghiêm trọng hơn, lúc đó tôi chỉ cột sơ sài cho cô thôi, nếu để lâu không bôi thuốc kỹ lưỡng thì sẽ khó lành lắm.
Lục Nghị rất dịu dàng và giọng nói cũng rất ngọt ngào cứ như là mật ong, cái miệng của anh ta nói câu nào là An nghe câu đó, hơn nữa anh ta còn là một nam nhân tuấn tú, An bị anh ta cuốn hút vào mỗi hành động và cử chỉ.
An cứ ngơ ngác nhìn Lục Nghị mà không phản ứng lại lời anh ta yêu cầu, Lục Nghị cũng dán mắt nhìn vào đôi con ngươi to lung linh của cô gái này rồi bất giác anh ta nói một câu làm An tỉnh mộng.
Tôi biết tôi đẹp, cô không cần thể hiện bằng ánh mắt đó đâu.
Hiểu An hồi lại lí trí, cô ngượng mà quay mặt sang một bên.
Lục Nghị điềm nhiên cười rồi bảo: Thuốc sắp khô hết rồi, cô định không đưa tay kia cho tôi sao?
An ngại ngùng đưa lên cánh tay, Lục Nghị tháo miếng vải và bắt đầu chấm thuốc vào vết thương cho An.
Vết thương dính phải thuốc sát trùng liền rít lên một cảm giác buốt rát, An chợt nhíu mày và cắn lấy môi.
Tại sao cô bị tên đó đuổi giết?
Lục Nghị lấy một trai thuốc khác sức lên cho An.
An quay mặt lại, cô nhìn sang vết thương:
Là vì tôi đã xen vào chuyện của họ, tôi chỉ muốn cứu một cô gái bị họ làm hại.
Thì ra cô lo chuyện bao đồng.
Ánh mắt Lục Nghị không nhìn lên An, anh ta vẫn đang chăm chú xử lý vết thương.
An yên lặng một xíu rồi mở miệng: Thì anh cũng vậy mà.
Lục Nghị đang cầm miếng băng vải thì ngẩng đầu lên.
Đúng lúc ấy đột nhiên có tiếng chuông cửa, Lục Nghị đang nhìn An thì ngó sang bên, nhưng anh ta chẳng ra xem là ai đến.
An ngạc nhiên trước biểu hiện của Lục Nghị, anh ta cẩn thận đặt miếng băng lên vết thương và băng lại cho An.
Tiếng chuông cửa không ngừng mà cứ kêu liên tục.
Để tôi làm được rồi, anh cứ lo việc của anh đi.
An nắm lấy bàn tay đang cầm miếng băng của Lục Nghị nhưng anh ta đã bỏ tay cô xuống:
Tôi đã làm thì không bao giờ lưng chừng.
Lục Nghị tiếp tục làm xong thao tác quấn băng và đính lại, anh ta còn xử lý đến vết thương trên cùi trỏ của An.
Anh mau đi mở cửa đi, chắc là có ai đó đang rất muốn gặp anh đấy.
Lục Nghị cất mọi thứ vào hộp xong thì nói: Nhưng chưa chắc tôi đã muốn gặp ai đó.
Nói xong anh ta đứng dậy đi vài bước thì xoay lại: Trong tủ lạnh có thức ăn đấy, cô xuống bếp nấu ăn đi.
À...!phải rồi, nấu ăn.
An cũng đứng dậy rồi đi xuống, Lục Nghị vịn lấy vai An.
Cứ tự nhiên như nhà của cô, cô muốn làm gì thì