Trần Hạo chùng đôi chân mày, cô ta thì sao chứ? Chẳng có liên quan gì đến Trần Hạo, ngu ngốc thì đáng đời, mà cái con nhỏ đó có lúc nào mà thông minh, điên thật mà! Hắn đang lo cho cô ta sao? Trần Hạo bực bội khởi động xe chạy đi.
Lục Nghị cùng Hiểu An bước vào trong, đi xuống bếp Lục Nghị đưa tay vặn bếp ga, lửa bật lên trước mắt An, đôi môi cô mỉm cười thì ra cái này dùng như vậy, cũng không quá khó nhỉ?
Tiếp đó Lục Nghị lấy cái nồi bỏ lên bếp rồi đổ nước vào, đáng lẽ người nấu sẽ là An nhưng bây giờ mọi thứ đều do Lục Nghị làm.
Hiểu An thì cứ chăm chú nhìn Lục Nghị, anh ta không những đẹp trai mà còn giỏi nấu nướng nữa, giỏi quá đi.
Cô biết hát không? Lục Nghị đang cắt hành thì nói.
Hát ư?
Hiểu An ngạc nhiên bởi vì trước giờ chưa có ai hỏi cô câu này.
Lục Nghị quay ra nhìn An, nét mắt vui vẻ: Hát một bài cho tôi nghe đi.
Sao tự dưng lại bảo tôi hát?
Lục Nghị bước tới gần Hiểu An cuối sát mặt cô, An hơi ngửa đầu ra sau, Lục Nghị nói:
Khi nấu ăn tôi rất thích nghe ai đó hát.
Anh ta nói xong thì đứng thẳng, nét miệng lại tươi cười.
Hiểu An cũng không phải ngửa đầu nữa, cô mở miệng nói:
Tôi chỉ thuộc mỗi một bài, không biết anh có thích hay không?
Chỉ cần cô hát là được, bài nào không quan trọng.
Lục Nghị xoay lưng và mở nắp nồi khi nước đã sôi.
Hiểu An suy nghĩ một xíu thì bắt đầu hát:
Gió thoảng nhẹ qua, xua đi những nỗi ưu sầu, ngày qua ngày chỉ cầu mong an bình...
Lục Nghị vừa nghe vừa lấy gia vị nêm nếm, một lúc sau An hát xong thì đồ ăn cũng đã chín.
Lục Nghị múc thức ăn ra tô và bưng đến bàn, anh nói với Hiểu An:
Cô ngồi đi.
An ngồi vào bàn ăn, Lục Nghị cũng kéo ghế ngồi đối diện với An:
Tôi nấu dở lắm, cô ăn tạm nhé.
Hiểu An mỉm cười, cô lấy đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, Lục Nghị nói dối, anh ta nấu rất ngon chẳng dở chút nào cả, An ăn rất vừa miệng, ăn một miếng lại muốn gắp thêm một miếng, cuối cùng An ăn no cả bụng.
Sau khi ăn xong, Lục Nghị dẫn An đến một căn phòng, anh ta nắm tay vào ổ cửa nhưng chưa mở vội mà nói với An:
Cô có sợ ngủ một mình không?
Đôi mắt của Lục Nghị rất thu hút, Hiểu An cứ cảm thấy một loại mê hoặc kỳ lạ.
Tôi không sợ.
An trả lời.
Lục Nghị nhẹ nhàng cười, anh ta bỗng đặt tay lên vai An rồi xoay cô vào cửa.
Hiểu An tựa lưng vào trước cửa, cô không biết Lục Nghị muốn làm gì, bản thân cũng không tỏ ra e thẹn, Lục Nghị nghiêng nhẹ đầu rồi cuối sát gương mặt đến An, nhưng ở khoảng cách này An lại không cảm thấy hơi thở phả ra trên gương mặt của mình, Lục Nghị rất kỳ lạ.
Khóe miệng của Lục Nghị cong lên một cách chậm rãi, anh ta dán đôi mắt dưới cánh môi của An, cô gái này không có phản ứng gì, có phải là rất thích thú không? Ngón tay của Lục Nghị đưa lên nhẹ lướt trên đôi môi mềm mỏng này:
Tôi cứu em, nấu ăn cho em, em cũng nên làm gì đó để trả lại cho tôi chứ?
Hiểu An mím nhẹ môi, khi Lục Nghị bỏ tay xuống thì cô mới nói:
Ngày mai tôi sẽ quét dọn lau chùi nhà cho anh được không?
Lục Nghị nhoẻn cười, anh ta chớp mắt một cái:
Được.
Hiểu An cũng vui vẻ tươi cười, Lục Nghị mở cửa, anh ta cùng An bước vào căn phòng.
Hiểu An tò mò nhìn xung quanh, chỉ là phòng ngủ thôi mà cũng đẹp quá, giống trong mấy bộ phim mà An xem, Lục Nghị thật giàu có.
An nhìn quanh một hồi thì nhìn đến Lục Nghị, đôi mắt cô chợt nâng lên:
Anh sao vậy?
Lục Nghị đặt tay ở tim, sắc mặt có vẻ mệt mỏi, anh ta đang cố gắng hít thở.
Hiểu An nắm lấy cánh tay Lục Nghị đỡ anh ta ngồi xuống giường:
Anh bị ngộp sao?
Lục Nghị gật đầu, anh ta nằm xuống, bàn tay vẫn đặt lên tim, biểu hiện rất khó thở, An cảm thấy lo, cô không biết phải làm gì, suy nghĩ một chút thì bèn đưa tay lên ngực của Lục Nghị mà xoa xoa:
Anh thấy dễ chịu hơn không?
Vẫn rất mệt.
Vậy phải làm sao? Anh có cần đến bác sĩ không?
Lục Nghị nhắm mắt, lồng ngực thở mạnh phập phồng, lời nói như cố gắng gượng:
Không kịp đâu, tôi rất khó hô hấp, bây giờ rất cần ôxy.
Anh cần ôxy?
An thốt lên, cô suy nghĩ một chút thì nói:
Ôxy mua ở đâu?
Khóe miệng của Lục Nghị giật nhẹ, Hiểu An đúng là một cô gái thú vị:
Cô chỉ cần thổi hơi vào miệng tôi là được, ôxy có trong hơi thở của cô đấy.
Vậy sao?
An ngây ngô nói, cô liền xích tới:
Anh há miệng ra đi.
Lục Nghị há