"Chíuu...chíuu..." Súng bắn tỉa, bắn liên tiếp một vòng tròn trên cánh cửa gỗ.
Hiểu An nép người trong góc, sợ hãi trước sự tấn công đáng sợ này.
Cánh cửa bị đạp bung ra.
Ổ khóa không còn tác dụng.
Hiểu An vẫn núp trong hốc chưa lộ diện.
Cô quan sát kẻ bước vào thì ngạc nhiên nâng lên đôi mắt.
Nhưng khi đã nhìn nhận rõ thì Hiểu An lại càng thêm sợ hãi và lo lắng.
Bởi vì, người này không phải là Trần Hạo.
"Jan!" Hiểu An thầm thốt lên.
Jan sát thủ bí ẩn của tổ chức mafia RED.
Xưa nay Jan chỉ nhận các nhiệm vụ thanh trừ thanh viên, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nhận một nhiệm vụ hoàn toàn khác.
Đáng lí ra nhiệm vụ như thế này sẽ được giao cho sát thủ của Tam Hổ.
Nhưng ngoại trừ nội gián Âu Nhược Đình thì các sát thủ đang bận tìm kiếm tấm bản đồ.
Vậy nên, việc hạ sát tịnh thất giao lại cho sát thủ Inri.
Jan độc ác và hung tợn không kém bất kỳ các sát thủ nào trong tổ chức.
Jan có khả năng mang trên mình rất nhiều vũ khí mà không ngại trọng lượng khi hành động.
Chính vì thế việc luân phiên các loại súng cũng là một trong những thế mạnh của sát thủ Jan.
Đôi mắt giết người của Jan như một cái camera quét quanh ngôi nhà.
Đôi mắt ấy dừng lại ở một hướng thẳng, tia sát khí lóe lên đáng sợ.
Trong góc tủ, Quách Hiểu An ló người, cô phóng ra con dao hướng đến Jan.
Jan không phải là kẻ tầm thường.
Cô ta được đặc huấn để trở thành một sát thủ thì Hiểu An sẽ không dễ gì mà tấn công cô ta như vậy.
Inri đã lập tức né được con dao của An.
Jan vươn tay bắn: "Pằng!"
Jan sử dụng súng giảm thanh nên cơ chế súng không phát ra tiếng động lớn.
Hiểu An cũng né được súng của Jan, mặc dù cô ta đã bắn rất nhanh.
Jan nâng nhẹ đôi mắt, thầm nghĩ: "Né được phát súng của tôi! Giỏi đấy!"
Jan thu súng lại, cô bước tới thì Hiểu An lao ra tấn công.
An dùng con dao khác để chém cô ta, nhưng Jan đã phản đòn rất tốt.
Jan chụp cánh tay cầm dao của An, đánh rớt dao, sau đó dọng vào bụng của An một cái "bụp" cũng đủ làm cho An phải ngã xuống sàn.
Jan bước tới, cô ngồi xuống nhìn Quách Hiểu An nói: "Cô sẽ phải làm gì khi gặp một người đến tay không cũng có thể giết chết cô?"
Hiểu An một tay ôm bụng, nhưng ánh mắt vẫn ngoan cường nhìn Jan: "Phải tự mình vượt qua nỗi sợ của chính mình!"
Jan chợt cười: "Câu này là cô tự nghĩ ra trong lúc đường cùng đấy ư?"
Hiểu An ánh mắt mang niềm tin và sự mạnh mẽ nói: "Tôi không tự nghĩ ra mà là anh ấy đã dạy cho tôi!"
"Là ai cơ?"
Hiểu An thốt lên: "Là Hạo ca ca!"
An ngồi dậy đẩy ngã Jan, cô chụp lấy bình trà sứ trên bàn đập vào đầu Jan một cái choảng.
An làm rất nhanh, chiếc bình trà bắng sứ vỡ nát kèm theo cả máu đỏ.
Nhưng Jan không chết, cũng không ngất xỉu.
Cô ta ngồi dậy huơ tay tát An một cái bốp.
Đau đớn làm khả năng giết người của Jan tăng lên, cô ta rút súng nhắm thẳng Hiểu An bắn: "Pằng!"
An kinh ngạc, phát súng đã bắn trượt.
Sư cô Hà Liên có mặt kịp thời để giúp cho An.
Hà Liên đã đẩy cánh tay của Jan khiến cô ta bắn trượt.
Lúc này, Jan quay lại giao đấu với Hà Liên.
Hai người đấu nhau rất ác liệt, bàn ghế đều bị đánh gãy.
Jan lùi lại, hai tay thủ thế: "Một sát thủ tầm cỡ nhỉ?"
Hà Liên cười nhếch miệng: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ thế nào là tầm cỡ đâu."
Hà Liên nhào đến tấn công.
Hiểu An đứng quan sát bọn họ thì chợt kinh ngạc, Inri nói sư cô là sát thủ ư?
Hà Liên đánh rất mạnh nhưng Inri cũng không thua kém.
Cho dù là đang bị thương ở trán, Jan vẫn tấn công rất hung bạo.
Hà Liên chụp lấy chân của Jan để quay ngược cô ta.
Jan bị quay một vòng nhưng vẫn phản đòn lại Hà Liên.
Hà Liên buộc phải né cú đá chết người của sát thủ Jan.
Jan híp nhẹ mắt, cô ta liếc thấy Quách Hiểu An lập tức phóng ám khí.
Hà Liền đã lộn vòng đến đá bay ám khí của Jan.
Nhưng đúng lúc ấy cô ta cũng đã bắn Hà Liên một phát ngay ngực: "Pằng!"
"Sư cô!" Hiểu An mở to mắt, la lên.
Ba đứa nhỏ chốn bên trong thì chạy ra ngoài, chúng núp dưới giường gặp chuột sợ quá nên đã mở cửa chạy ra.
Jan lại tiện thể huơ tay bắn: "Pằng! Pằng...!"
Ba đứa chết thảm trước mắt của Hiểu An.
Khẩu súng của Jan tiếp tục chĩa đến An: "Pằng!"
Hà Liên đã cố gắng dùng sức lực còn lại của mình mà ôm lấy Quách Hiểu An, đỡ cho cô một viên đạn nguy hiểm vào lưng.
An như chết lặng, cô đơ người trong cơn bàng hoàng kinh hãi.
Jan không dừng lại vẫn muốn bắn chết An nhưng cô ta chợt cứng ngắt cánh tay.
cô ta chợt nhận ra, Hà Liên khi giao đấu đã dùng độc dược lên cô.
Khốn kiếp! Jan không thể cử động được hai cánh tay, đến chân cũng bắt đầu tê đi.
Jan buộc phải rời khỏi trước khi không thể đi được.
Còn lại trong ngôi nhà nhỏ của tịnh thất là những vũng máu, những đứa nhỏ tội nghiệp đã phải chết dưới một sự tàn ác vô nhân tính.
Sư cô nằm thoi thóp trên đùi của An.
Ánh mắt của bà lờ đờ nhìn