"Anh bắn đi!"
An đã không do dự mà thốt lên, bao nhiêu nước mắt kéo theo câu nói mà tuông rơi, An đã nhớ anh hai nhiều thế nào, đã muốn gặp lại anh ấy nhiều như thế nào, ấy vậy mà anh ấy lại muốn giết An, giết chết em gái ruột của mình, còn gì đáng buồn hơn cho An nữa.
"An! Em phải ép anh như vậy sao?"
Hiểu An mỉm cười trong nước mắt: "An có thể ép anh được sao? Là anh hai muốn giết An, là anh hai kia mà!"
Anh Hai của An trừng trừng nhìn An, anh ta nhấn giọng hỏi An:
"Anh hỏi em lần cuối, em có chịu ra tay với Trần Hạo không?"
Trần Hạo tầm mặt hạ thấp, mọi sự chú ý của anh ta lúc này đều hướng đến Quách Hiểu An.
An thút thít mũi, đôi mắt long lanh hàng lệ, cô nhìn anh hai nhưng không hề sợ hãi, cô nói: "An sẽ không hại Hạo ca ca, anh có hỏi bao nhiêu lần thì An cũng sẽ nói như thế, An sẽ không hại Hạo ca ca, không hại anh ấy."
Anh hai của An cười nhạt nhẽo: "Em si mê hắn nên bảo vệ cho hắn, cho dù anh có bắn chết em thì em cũng sẽ đứng về phía hắn có phải không?"
Hiểu An trả lời: "An không si mê Hạo ca ca, An sợ anh ấy, nhưng mà so với anh thì Hạo ca ca không ép An làm chuyện xấu, anh ấy có chỉa súng vào An, có dọa An nhưng anh ấy chưa từng ép An làm chuyện trái với lương tâm, không giống như anh."
Trần Hạo lắng nghe An nói, nơi hàng chân mày của anh chợt giãn nhẹ.
Tam Nương quan sát Trần Hạo, biểu hiện của anh ta khiến bàn tay Tam Nương co lại, không được rồi Quách Hiểu An đang làm Trần ca giao động, ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta, Tam Nương lóe lên tia sát khí trong đôi con ngươi, ý trí diệt trừ Quách Hiểu An rất mạnh mẽ trong lòng.
Anh hai