Ân Kỳ đang ngồi trầm tư suy nghĩ trong phòng thì bỗng dưng cô nâng lên đôi mắt, cánh cửa phòng cô được mở ra, một cảm giác khó chịu lại lóe lên trong đôi con ngươi của cô.
Lục Nghị đã quay về, sự yên tịnh của Ân Kỳ đều bị phá vỡ khi nhìn thấy anh ta.
Lục Nghị điềm nhiên nét mặt không cười cũng không lạnh lùng mà đi đến gần Ân Kỳ rồi bất chợt nắm lấy cổ tay của cô.
Ánh nhìn của Ân Kỳ chuyển nhẹ sang cánh tay, cô không phản kháng với hành động của Lục Nghị mà ngược lại rất yên ắng để cho anh ta cầm tay.
Lục Nghị nắm tay của Ân Kỳ chẳng qua là muốn bắt mạch của cô ấy, sau khi cảm nhận xong nhịp đập của mạch tượng Lục Nghị mới thả tay của Ân Kỳ xuống, đôi môi anh ta thoáng nụ cười nhẹ, qua bắt mạch Lục Nghị có thể biết Ân Kỳ đã chịu uống thuốc cho đường hoàng, vì vậy mà khí sắc của cô ấy có phần tốt hơn, trang phục cũng đã chịu thay đổi.
"Em ngoan lắm!" Lục Nghị nói.
Ân Kỳ nghe qua giọng của Lục Nghị thì cảm thấy khác lạ hơn bình thường, ắc hẵn là có nội thương.
"Anh đang bị thương sao?"
Lục Nghị thở ra kèm theo một nụ cười: "Em quan tâm tôi à?"
Ánh mắt nóng nãy mọi khi của Ân Kỳ hôm nay đều tan biến, cô hạ nhẹ hàng mi và nói: "Tôi chỉ sợ anh chết trước khi tôi tống anh vào nhà lao thôi."
Lục Nghị đưa bàn tay vén tóc của Ân Kỳ, Ân Kỳ nâng lên đôi mắt thì anh ta nói: "Tôi sẽ cố sống để cho em thực hiện nguyện vọng nhé!"
Ân Kỳ im lặng không nói gì, Lục Nghị cũng chỉ vén tóc cô rồi buông tay xuống sau đó thì quay người bỏ đi.
Ân Kỳ hướng đôi mắt theo Lục Nghị đến lúc anh ta đã bước ra khỏi cửa thì sự diễn kịch trong ánh mắt ấy của cô cũng chợt cất đi, Ân Kỳ dịu nhẹ hơn mọi khi chẳng qua là cô đang có một kế hoạch với Lục Nghị, cô phải ngưng lại mọi sự phản kháng với hắn thì hắn mới có thể bớt đề phòng cô hơn, như vậy sẽ thuận lợi cho việc điều tra, bây giờ ngoài bắt tên sát nhân này thì Ân Kỳ còn muốn thâm nhập vào tổ chức mafia của hắn để giệt trừ tận hang ổ của bọn tội phạm.
"Sát thủ của mafia." Ân Kỳ khẽ nói trong miệng.
Trong những ngày Lục Nghị không ở nhà, Ân Kỳ đã tìm cách liên lạc với sở cảnh sát, dĩ nhiên là việc này không hề dễ dàng cho cô trong khi Lục Nghị đã cử thuộc hạ của anh ta đến giám sát nhất cử nhất động của cô nhưng Ân Kỳ vốn là nữ cảnh sát tài giỏi, cô rất thông minh đã tìm sơ hở của đám thuộc hạ nắm lấy cơ hội mà liên lạc với sở cảnh sát.
Ân Kỳ đã liên hệ được với cấp trên của cô, ông ấy nhận được tin cô còn sống thì rất vui mừng, có một cấp trên khác mấy ngày nay cứ gây áp lực xuống phải tìm cho ra được Ân Kỳ, nếu cô ấy đã chết thì phải xác nhận danh tính chính xác nếu không bắt buộc phải tìm được người, ông ta đã rất đau đầu nhưng nay Ân Kỳ còn sống thì quá là thở phào nhẹ nhõm.
Cấp trên của Ân Kỳ đã yêu cầu cô phải trốn thoát và cho người hỗ trợ cô nhưng Ân Kỳ đã không đồng ý, cô nói muốn nhân cơ hội này để đột nhập vào tổ chức tội phạm mafia để phá vỡ đường dây của chúng.
Ý định táo bạo và mạo hiểm của Ân Kỳ dĩ nhiên không được sự chấp thuận, nhưng khi Ân Kỳ liên hệ với người lãnh đạo cao nhất của sở cảnh sát thì ông ấy đã đồng ý cho cô thực hiện ý định, hủy bỏ thời hạn bị đình chỉ sáu tháng của cô và sẽ hỗ trợ cho cô bằng mọi cách để cô thâm nhập vào tổ chức của Lục Nghị.
Cũng chính vì tất cả những ý định đó mà Ân Kỳ mới tỏ ra ôn hòa hơn khi đối diện với Lục Nghị, tuy cô không cam lòng phải nhẫn nhịn hắn nhưng vì nhiệm vụ cô buộc phải bỏ xuống cái tôi của mình, chuyên tâm điều tra.
"Các cậu đi được rồi." Bên ngoài Lục Nghị nói với thuộc hạ.
"Dạ thưa anh."
Các thuộc hạ của Lục Nghị ngay sau đó đều ra khỏi nhà của anh ta, Lục Nghị thích sự yên tĩnh trong căn nhà cho nên rất hiếm khi anh ta cho người ở lại, trừ khi có chuyện gì cần thiết lắm thì anh ta mới gọi người đến mà thôi.
Lục Nghị đi xuống bếp, mở ra ngăn lạnh anh ta quan sát một chút thì lấy ra vài thứ, Lục Nghị lại nấu ăn anh ta chuẩn bị ra bàn ba món ăn bổ dưỡng và dĩ nhiên không thiếu một món cháo kèm theo.
Sau khi làm xong Lục Nghị đi đến phòng của Ân Kỳ, nhưng lần này không bước vào mà chỉ đứng bên ngoài gõ cửa rồi nói: "Em ra ăn cơm đi."
Ân Kỳ bước xuống giường cô đi ra mở cửa thì lại không thấy bóng dáng của Lục Nghị đâu: "Anh ta là ma sao?"
Ân Kỳ xuống dưới bếp, cô lướt nhìn những món ăn nóng hổi bày ra trên bàn, bao tử của cô lại kêu lên ồn ột, mùi thơm từ thức ăn mà Lục Nghị nấu rất kích thích khứu giác, tên hung thủ này giỏi giết người nhưng cũng rất giỏi việc bếp núc, biết đâu trước khi trở thành một tên tội phạm thì hắn là một đầu bếp.
Ân Kỳ nhìn xong các món ăn thì nhìn đến chiếc ghế đối diện:
" Kỳ lạ lần trước khi gọi mình ăn cơm hắn cũng ăn cùng lúc, tại sao lần này thì lại không ăn cùng nữa, chẳng lẽ hắn đã cảnh giác với mình?"
Ân Kỳ ngồi vào bàn ăn với một chút hoang mang trong lòng, chén dọn ra cũng chỉ có một cái, hắn cố tình chuẩn bị chỉ cho một người.
Ân Kỳ cầm chén lên nhưng sau đó lại bỏ xuống, cô nghĩ chưa điều tra được gì lại chỉ là bước khởi đầu không thể để hắn tạo ra khoảng cách với cô như vậy được, càng thân cận với hắn thì cô mới càng thuận lợi.
Ân Kỳ đi đến cửa phòng của Lục Nghị, cô có chút chần chừ nhưng sau đó cũng đã đưa tay lên gõ cửa.
Cốc cốc...!
Ân Kỳ đứng yên chờ đợi sự phản ứng từ người bên trong nhưng cô không nhận lại được phản hồi nào.
Ân Kỳ hít vào một hơi thở ra sau đó cô đưa tay lên quặng cửa, Lục Nghị đã không chốt trong nên Ân Kỳ đã có thể mở cửa bước vào phòng của anh ta.
"Anh sao vậy?"
Lục Nghị đang ngồi dưới sàn lưng tựa vào thành giường, mi tâm nhíu sâu và một tay đang đặt lên hong bụng trái.
Ân Kỳ đi đến gần Lục Nghị và ngồi xuống, ngay từ lúc Lục Nghị bước vào phòng của