Nhân cơ hội đang được ở trong phòng của Lục Nghị Ân Kỳ muốn khám xét phòng của anh ta, xem thử cô có tìm ra được thứ gì đó quan trọng hay không.
Ân Kỳ đứng dậy, cô đi đến tủ đồ của Lục Nghị bàn tay trắng nõn nà của cô chạm vào thanh cầm, cô nắm lấy dùng một lực kéo ra, trước mắt Ân Kỳ là một hàng dài những chiếc áo khoác đắc tiền của Lục Nghị, Ân Kỳ chớp mắt cô đóng lại cánh tủ này mở ra cánh tủ khác thì tiếp tục là một hàng áo sơ mi, kế đến nữa lại là quần, cà vạt và một số các phụ kiện.
Những gì Ân Kỳ nhìn thấy bên trong cái tủ to lớn và sang trọng của Lục Nghị đều là các món đồ hàng hiệu đắc đỏ, Ân Kỳ trước khi đóng đến cánh tủ cuối cùng thì nói nhỏ trong miệng:
"Hắn cũng thật sang chảnh."
Lục Nghị vốn rất giàu có, sát thủ của tổ chức RED mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ nhận được không ít tiền thưởng, vậy nên trong căn nhà của Lục Nghị sa hoa tráng lệ cũng là điều rất bình thường.
Ân Kỳ đóng tủ lại, cô quay sang một cái giá sách, sát nhân mà có sách thì không biết thứ hắn đọc là những cái thể loại biến thái gì.
Ân Kỳ đi tới, cô đọc từng mục chữ trên sường cuốn sách, đều là tiếng Anh, xem ra sát nhân rất giỏi ngoại ngữ.
Ân Kỳ lướt nhìn một lượt và rồi ánh mắt cô dừng lại ở một quyển sách nhỏ màu nâu đậm, Ân Kỳ đưa tay lấy cuốn sách ấy ra.
"Tân Ước?" Ân Kỳ ngạc nhiên, đây chẳng phải là sách của đạo thiên chúa giáo hay sao?
Ân Kỳ lật ra xem quả không sai đây đúng là sách nói về Thiên Chúa, lúc Ân Kỳ lật ra thì còn có một tấm ảnh bị rơi xuống.
Ân Kỳ cuối người nhặt tấm ảnh lên, bức ảnh là hình chụp của Lục Nghị với mười ba đứa trẻ cùng một vị Linh Mục đứng bên cạnh, trong hình Lục Nghị cười rất hiền hòa anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen trên tay còn cầm một tấm bằng khen.
Ân Kỳ cố nhìn kỹ tấm bằng ấy ghi thông tin gì nhưng chữ quá nhỏ và mờ nên cô không thể nào đọc được, cô chỉ nhìn thấy đằng sau của Lục Nghị là một cái thác nước nhân tạo không quá lớn, trên thác có bức tượng của thiên thần hay một thánh nữ nào đó mà cô không rõ, hình như có dòng chữ Maria trên đá.
Ân Kỳ không phải là người theo đạo thiên chúa nhưng cô cũng có biết về tôn giáo này, một tôn giáo luôn đề cao hai chữ tình yêu, nhưng tại sao tên sát nhân này lại chụp trung với linh mục và bọn trẻ, anh ta đã từng là ai?
Ân Kỳ nhíu mày quay lại nhìn Lục Nghị, cô bắt đầu tò mò hơn về con người này.
Ân Kỳ lật thêm vài cuốn sách sau đó thì đặt lại đúng vị trí, nhưng chỉ có bức ảnh là cô giấu vào trong người, cô phải đưa ảnh này về sở cảnh sát điều tra xem lai lịch trước đây của Lục Nghị là ai?
Ân Kỳ đi ra thì Lục Nghị ho lên vài tiếng, Ân Kỳ đứng lại nhưng cô chưa quay lưng thì Lục Nghị đã thốt lên: "Thuốc của em ở cái tủ ngoài phòng khách, em nhớ uống cho đều cử."
Ân Kỳ lúc này mới quay người lại nhìn Lục Nghị, cô hỏi: "Tại sao anh cứ quan tâm đến tôi? Không lẽ là vì tôi có giá trị gì đó với anh? Muốn dùng tôi làm con mồi chăng?"
Lục Nghị lấy chiếc khăn trên trán xuống, anh ta ngồi dậy tựa lưng vào giường hơi thở phả ra nặng nề: "Nếu tôi nói tôi thích em thì sao?"
Ân Kỳ không chút rung động, cô nhạt nhẽo cười: "Ai mà anh chả thích, giết bao nhiêu người rồi còn gì?" Ân Kỳ lạnh giọng khi nhắc đến chữ giết người.
Nghe Ân Kỳ nói vậy Lục Nghị thản nhiên trả lời: "Đúng, em nói rất đúng, chỉ cần là nữ nhân thì tôi sẽ thích, vậy nên sau này đừng hỏi tôi tại sao lại quan tâm em, tại sao lại tốt với em?"
"Anh sẽ quan tâm, sẽ tốt sau đó một khi anh đã hết hứng thú thì sẽ ra tay giết chết tôi có phải không?" Ân Kỳ nâng giọng hỏi, đôi mắt thẳng thắng chất vấn Lục Nghị.
Câu hỏi của Ân Kỳ đã vang vọng đầy đủ đến đôi tai của Lục Nghị nhưng anh ta lại tự dưng im lặng, không trả lời câu hỏi ấy.
Ân Kỳ nhìn Lục Nghị chằm chằm anh ta không nói cô cũng không việc gì phải đứng đây, tâm địa của một tên sát nhân thế nào cô vốn đã hiểu rõ.
Ân Kỳ quay người bỏ đi.
"Sẽ không hại em, tôi hứa!"
Lục Nghị nhẹ nhàng thốt lên, âm giọng xuyên đến thính giác của Ân Kỳ, cô chuyển đôi mắt sang trái lắng động vài giây nhưng sau đó cô vẫn bước ra khỏi phòng.
Một lúc sau Lục Nghị bước ra ngoài để ăn bữa tối, anh ta đặt tay ở hông bụng từ từ bước xuống bếp.
Ân Kỳ mở cửa phòng cô lén quan sát hành động của Lục Nghị, anh ta đã đi xuống dưới, cô cũng đi theo chỉ là chưa lộ mặt cho anh ta thấy.
Lục Nghị ngồi vào bàn ăn, đồ ăn trên bàn đều đã nguội nhưng Lục Nghị không hâm lại, anh ta múc ra và ăn tạm vì quá mệt nên cũng lười không muốn hâm nóng.
"Đội trưởng Trương cô phải lấy lòng được hắn thì mới có thể xâm nhập vào tổ chức RED, tổng bộ đang rất quan tâm đến tổ chức này, thế lực của RED đang gây hại rất lớn cho đất nước của chúng ta, nhiệm vụ lần này rất quan trọng cô tuyệt đối không được để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng, hãy đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, vì nhiệm vụ mà cố gắng."
Ân Kỳ nhớ đến đoạn nói chuyện với cấp cao của cục cảnh sát, cô rất muốn còng tay hắn ngay bây giờ nhưng vì tinh thần trách nhiệm với công việc cô buộc phải gác xuống sự thù ghét với hắn.
Ân Kỳ bước ra, cô liếc nhìn đồ ăn rồi nói: "Ăn nguội không tốt cho sức khỏe."
Lục Nghị nâng mắt lên nhìn Ân Kỳ, cô ấy bưng hết đồ ăn trên bàn đến bếp lò để hâm nóng.
Lục Nghị cười, anh ta cũng ngồi đợi cho đến lúc Ân Kỳ hâm xong thì mang đồ ăn ra bàn, cô đặt món cuối cùng xuống rồi kéo ghế ngồi đối diện với Lục Nghị, Lục Nghị khá ngạc nhiên với biểu hiện này của Ân Kỳ nhưng anh ta cũng là kẻ rất tinh ý, ý đồ của Ân Kỳ không phải anh ta không đoán ra được mà là giả vờ để không đoán ra mà thôi.
"Em muốn ăn nữa sao?"
"Tôi ăn no rồi anh cứ ăn đi."
Lục Nghị chưa ăn mà vẫn tiếp tục nói: "Vậy em vào phòng ngủ đi, ngủ nhiều em sẽ mau hồi phục hơn."
"Tôi sẽ ngủ nếu như anh không còn thức."
Lục Nghị giãn môi cười, cô gái này quả là cá tính, rất mạnh mẽ và cũng rất cố chấp.
Lục Nghị không nói nữa, anh ta bắt đầu ăn cháo, ăn từng muỗng từng muỗng mà còn là cố tình ăn chậm, anh ta đang thử thách sự kiên nhẫn của Ân Kỳ.
Ân Kỳ khoanh tay ngồi quan sát Lục Nghị, cô cũng rất là kiên trì để ngồi đấy đợi đến khi Lục Nghị ăn xong, ánh mắt cô nhìn chăm chú anh ta, từng đường nét trên gương mặt của Lục Nghị hầu như cô đã save lưu vào trong trí não nhớ rõ từng chi tiếc.
Lục Nghị ăn xong thì đứng