Giã Kim Đại đưa ánh mắt đến sát thủ số 1 nhưng ông ta vẫn chưa lên tiếng.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Trong tổ chức RED thuộc hạ hiểu rõ những nguyên tắc và điều lệ mà chủ nhân đưa ra, thuộc hạ cũng hiểu rõ nếu như một sát thủ đã mất đi sự tính nhiệm từ chủ nhân thì chắc chắn chủ nhân sẽ loại trừ.
Vậy nếu chủ nhân đã không còn sự tin tưởng với thuộc hạ thì thuộc hạ xin chấp nhận cái chết, chủ nhân không cần phải dùng đến cách này để thử lòng thuộc hạ bởi vì đối với thuộc hạ như thế là một sự sỉ nhục."
Giã Kim Đại nở nụ cười u ám, bàn tay thì vỗ vỗ tán khen Trần Hạo:
"Nói rất hay, không uổng công ta đào tạo cậu trong suốt một thời gian dài."
Giã Kim Đại ngưng cái vỗ tay thì lại nói: "Nhưng Trần Hạo! Cậu cũng đừng quá tự phụ vào bản thân, huấn luyện cấm sắc nữ rất thành công trên thể xác nhưng cũng không có nghĩa là trái tim của cậu cũng được huấn luyện sắc đá như vậy, hôm nay ta có thể tha cho cô gái này nhưng nếu để ta biết cậu vì một nữ giới mà quy phạm điều lệ của tổ chức thì khi đó hình phạt sẽ phải nhận lấy như thế nào thì cậu cũng đã hiểu rõ, kể cả cô ta cũng sẽ chịu trung số phận bởi vì đã dụ dỗ sát thủ mà ta cất công khổ luyện, ta muốn các sát thủ tuyệt phải đối trung thành tuyệt đối thực hiện nghiêm ngặt những quy định của tổ chức RED, ba sát thủ đã nghe rõ chưa?"
"Đã rõ thưa chủ nhân." Bộ ba Tam Hổ đồng loạt cất lên âm thanh.
Lục Nghị đã cắt dây cho An sau đó đứng lên lui về chỗ cũ, Quách Hiểu An ngồi dậy với bộ dạng thê lương cô vội giữ lấy hai vạc áo che lấy tấm thân bé nhỏ của mình trong nước mắt.
Giã Kim Đại hạ mắt xuống nhìn Hiểu An, ông ta suy nghĩ một chút thì nói:
"Còn cô gái này Lục Nghị ta thưởng nó cho cậu."
Lục Nghị đáp: "Vâng thưa chủ nhân."
Tam Nương nhẹ nâng hàng lông mày kiều diễm, hừm đến cuối lão đại Giã Kim vẫn không buông tha cho Quách Hiểu An, ông ta là đang hướng mũi tên đến Trần Hạo muốn thử thách anh ấy cho đến cùng đây mà, Giã Kim Đại rất mưu mô thâm kế, Trần ca chỉ cần có chút sơ hở thì coi như Quách Hiểu An sẽ không toàn mạng đến Trần ca cũng không thể tự bảo vệ được cho chính mình, Trần ca anh nhất định phải cẩn thận!
Tam Nương nhìn thẳng Trần Hạo đôi mắt xinh đẹp mang đầy ẩn ý.
Cuộc hội mặt ngay sau đó kết thúc, Quách Hiểu An bây giờ lại rơi vào tay của Lục Nghị.
Trần Hạo cùng lúc bước ra thẳng bước chân với Lục sát thủ, trên người Trần Hạo toát ra một vẻ lãnh đạm gây gắt, Lục Nghị cứ tưởng như mình bị ngọn lửa trong mắt của Trần Hạo thiêu trụi rồi chứ.
"Sao vậy? Anh không bằng lòng với chỉ thị của chủ nhân à?"
Trần Hạo nhếch khóe miệng tạo lên một đường cong ngạo mạn:
"Cậu đang cho rằng nữ nhân sẽ khiến tôi phản lệnh sao?"
Lục Nghị chợt cười, mắt cười mắt môi cười môi: "Anh đúng là cục đá khó mà di dời cảm xúc nhỉ?"
Trần Hạo nộ khí nói: "Không muốn ăn đòn thì đừng có giỡn mặt với tôi."
"Tôi dám giỡn thì dĩ nhiên không sợ, nhưng mà..." Lục Nghị cất đi hẵn giọng nói đùa cợt ánh mắt anh ta chớp nhẹ nghiêm túc nói: "Tôi biết anh quan tâm Quách Hiểu An, nhưng sự quan tâm của anh sẽ là lưỡi dao đối với cô ấy, tôi nghĩ anh cũng đủ thông minh để hiểu ra điều này."
Trần Hạo định gằn giọng với Lục Nghị nhưng Lục Nghị thừa biết Trần Hạo sẽ phủ nhận nên anh ta đã dành lời ngay:
"Dẹp cái vụ cấm sắc của anh đi, nếu trái tim anh giao động vì cô gái nhỏ thì bức tường thành của anh chẳng là cái thứ gì cả."
Lục Nghị thẳng thường nói rồi chợt quay người bước đến Hiểu An đang đi chầm chậm từ phía sau, Lục Nghị ngồi khom người xuống nói với Hiểu An:
"Lên đi tôi cõng cô."
Hiểu An nhìn Trần Hạo, anh ấy cũng đang quay lại nhìn cô.
An ngần ngại một chút nhưng hai tay cô đã đặt lên vai của Lục Nghị, cô đồng ý để anh ta cõng mình.
Trần Hạo nhíu mày, anh ta liền quay đầu lại khi An chịu cho Lục Nghị cõng, một sự tức giận bất chợt dâng lên trong lòng ngực của Trần Hạo, cô ta đúng là lẳng lơ đẳng cấp, khi nãy còn khóc lóc vì bị thằng nhãi Lục Nghị sàm sỡ vậy mà bây giờ thản nhiên để hắn cõng cô ta.
Tam Nương bước đi sau cùng, cô quan sát cử chỉ của Trần Hạo thì nghĩ: "Trần ca thật sự để tâm đến Quách Hiểu An."
Tam Nương vốn đã nhận ra điều này kể từ lúc Trần Hạo cứu Hiểu An ở trên ngọn núi, xưa nay chỉ cần nữ nhân động chạm thì anh ấy đã rất