Một lát sau khi Lục Nghị quay lại.
Hiểu An đang ngồi co hai chân dưới sàn, hai tay cô đặt lên đầu gối và tựa lên chiếc cằm nhỏ của mình, An vu vơ với những suy nghĩ mơ hồ thì nghe tiếng bước chân của Lục Nghị, cô ngẩng đầu lên nhìn sang hướng bên phải.
Lục Nghị bước đến sau đó thì dừng lại cách An chừng một mét, anh ta nhìn An sau đó nhìn qua khẩu súng nằm ở dưới sàn.
Lục Nghị là người tinh vi chỉ cần nhìn dáng vẻ của Hiểu An thì cũng đủ biết từ nãy giờ cô ấy không hề tập bắn súng.
"Cô thật sự không muốn dùng súng sao?"
Hiểu An đứng dậy, cô nhặc khẩu súng lên trên tay rồi đi tới đưa cho Lục Nghị: "An không muốn làm hại bất kỳ ai, cái này nhờ anh trả lại cho Hạo ca ca."
Lục Nghị hạ ánh mắt xuống khẩu súng sau đó nâng lên: "Là anh ta đưa cho cô, nếu muốn trả phải tự cô đi trả."
"Anh ấy sẽ mắng An mất."
"Anh ta có lẽ sẽ không có cơ hội mắng cô đâu."
An ngạc nhiên: "Tại sao lại không có cơ hội?"
Lục Nghị không trả lời An, anh ta chỉ cười nhẹ một cái với cô nhưng nụ cười đó không bắt nguồn từ sự giỡn đùa mà là từ một điều đáng sợ của sát thủ, cái chết sẽ đến tìm An nếu như cô ấy cứ quá hiền lành như thế.
Lục Nghị đưa An rời khỏi căn phòng tập luyện của mình, mọi việc sau đó vẫn diễn ra bình thường, Lục Nghị vẫn chuẩn bị đồ ăn cho An, ăn xong rồi thì cô ấy về phòng của mình muốn làm gì thì làm Lục Nghị cũng không quản, anh ta khá dễ chịu hơn Trần Hạo không có dọa nạt hay quát tháo Hiểu An nhưng có lẽ sự tỉnh lặng ấy của Lục Nghị lại còn đáng sợ hơn sự nóng giận của Trần Hạo, An đã không thể biết ngày mai cô ấy sẽ phải đối diện với chuyện gì? Cô cũng không đủ sâu sắc để có thể nhận ra tại sao Trần Hạo lại đột nhiên đưa súng cho cô, đột nhiên căn dặn cô phải học bắn cho bằng được?
An ngồi trong phòng, cô hướng ánh mắt đến khẩu súng đặt trên bàn:
"Hạo ca ca!" An nghĩ đến Trần Hạo.
Lúc này Trần Hạo đang có mặt ở tổ chức, khi không có nhiệm vụ Trần Hạo sẽ đến đây để tập luyện và nâng cao kỹ năng của mình, anh ta đang đứng ngắm bắn ở cự li 100m.
Hàng lông mày cao ngạo của sát thủ số 1 nhíu xuống, ánh mắt lãnh huyết nhắm thẳng hồng tâm, phát súng vang lên một tiếng pằng, khả năng bắn vô cùng chính xác, 100 điểm đạt được.
Thuộc hạ đứng bên cạnh của Trần Hạo quan sát kỹ năng bắn của anh ta quả thật không phải là hư danh, con người này sinh ra giống như là có khả năng bẩm sinh về sử dụng súng, thậm chí khi Trần Hạo tập ở vòng tròn pia đạn lục giác, anh ta xoay một vòng bắn rất nhanh trong thời gian năm giây thì tất cả các pia đạn đều bị bắn trúng hồng tâm.
"Đáng sợ thật." Người thuộc hạ thầm nói.
Trần Hạo sau một hồi tập luyện thì dừng lại, anh ta bước đi nhưng cũng đúng lúc Trần Hạo gặp Tam Nương, anh ta đứng lại và Tam Nương thì bước đến.
Tam Nương cười nhẹ một cái với Trần Hạo rồi nói: "Anh tập xong rồi à?"
Trần Hạo phát ra tiếng ừm ở nơi cổ họng, thần thái vẫn lạnh lùng và sát khí cho dù là đối với người cùng tổ chức là Âu Nhược Đình.
Trần Hạo sau đó không nói