Cuối cùng thì ngày mai cũng đã đến, thời điểm mà sát thủ số ba sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình, dùng Quách Hiểu An làm cuộc giao dịch với mafia đến từ Ý.
Hiểu An đang ngồi an lành trong phòng thì bỗng dưng Lục Nghị gõ cửa, An mở cửa ra thì thấy một đám người gồm ba nữ một nam bước vào.
An ngạc nhiên nhìn họ rồi hướng đôi mắt khó hiểu đến Lục Nghị.
Lục Nghị nói: "Họ là người tôi thuê đến để chuẩn bị trang phục và makeup cho cô."
Hiểu An nghe vậy lại càng hoang mang: "Tại sao An phải chuẩn bị trang phục và makeup?"
Lục Nghị tỏa ra một sự lạnh lùng trong ánh mắt đang nhìn An, An cảm thấy lúc này cô không thể gọi anh ấy là Lục ca, có gì đó rất bất ổn mà An không hiểu được.
Lục Nghị thở ra, đôi mắt chớp nhẹ: "Cô đã từng nghe Trần Hạo nói sát thủ thì không có hai chữ tại sao chưa?"
Hiểu An liền nhíu mày, bất giác sự sợ hãi xuyên nhẹ vào trong lòng: "Anh lại muốn làm gì An chứ?"
Lục Nghị liếc mắt sang đám người đang đứng sau lưng An: "Tiến hành đi."
Bọn người được thuê đến liền túm lấy tay An kéo cô ấy vào trong phòng, An không la hét nhưng ánh mắt lo lắng và bất an của cô cứ hướng đến Lục Nghị cho đến khi cánh cửa phòng được đóng lại.
Hiểu An bị bắt ép phải mặc một chiếc váy sexy và có phần hở bạo, nhưng vì cô đang bị thương ở chân nên thiết kế của váy này cũng khéo léo che đi vết thương chưa lành ấy.
Hiểu An ngồi trước gương, bọn người kia thì phối hợp làm tóc và trang điểm cho cô thật xinh đẹp, An nhìn gương mặt của mình trong chiếc gương, cô đang được trau chuốt để tôn lên vẻ đẹp của mình nhưng trong lòng An lại không hề vui, cô vô cùng khó chịu và uất ức khi bị bắt ép như thế này.
Ánh mắt An nhìn vào gương mà rưng rưng, cô nghĩ đến Hạo ca ca: "Hạo ca ca! Có phải anh biết chuyện gì đó nên mới đưa súng cho An có đúng không? Anh biết Lục Nghị sẽ làm gì đó không tốt với An có đúng không?"
Nước mắt của An rơi xuống, cô đã ở bên cạnh của Trần Hạo cũng một khoản thời gian, một khoản thời gian đủ cho cô hiểu sự tàn khóc của thế giới mafia là như thế nào, Trần Hạo cũng đã từng bảo với cô rằng sát thủ thì không có tại sao, không có lí do điều đó cũng có nghĩa là họ tuân thủ theo nhiệm vụ được giao mà không cần hỏi đến nguyên nhân, vậy nên lúc Lục Nghị hỏi An đã khiến cho cô sợ hãi, nhiệm vụ của sát thủ luôn là giết người, nếu Lục Nghị đã nhắc đến nhiệm vụ thì có lẽ An sẽ gặp nguy hiểm và lúc này sẽ không một ai giúp cho cô cả.
Nước mắt của An làm trôi đi lớp phấn trang điểm, những người kia đã phải mất công làm lại phấn cho cô.
Một lúc sau Hiểu An bước ra, chiếc váy màu vàng lấp lánh ánh kim, gương mặt An xinh đẹp hài hòa, chỉ có đôi mắt là rũ thấp không hề nâng lên.
Lục Nghị bước đến bên cạnh của An không nói gì chỉ nắm tay cô ấy dắt đi theo anh ta.
Hiểu An ngồi trên xe và lặng yên nhưng sau đó cô cũng không thể im lặng mãi, cô đã lên tiếng hỏi Lục Nghị, giọng nói của An u buồn thốt lên: "An có thể giết anh không?"
Lục Nghị đánh ánh mắt sang An: "Cô thử giết xem?"
Hiểu An đưa tay vào trong ngực, cô kéo ra khẩu súng nhỏ mà Trần Hạo đã đưa, tỉnh lẳng vài giây đôi mắt An chợt nâng lên, cô liếc nhìn Lục Nghị khẩu súng cũng chỉa thẳng vào anh ta.
"Dừng xe!" Hiểu An trừng mắt thốt lên.
Lục Nghị chợt nhếch khóe miệng, anh ta không những không dừng xe mà còn vươn cánh tay phải giúp Hiểu An bóp cò, An sợ hãi liền đẩy khẩu súng lệch hướng khỏi Lục Nghị, cô nhíu mày phẫn nộ: "Anh điên hả?"
Lục Nghị thắng xe một cái két ở đèn đỏ trước mặt, anh ta lạnh lùng nói với An: "Cô còn chưa biết kích hoạt súng như thế nào mà đòi giết tôi sao?"
Súng của An chưa được kéo cần gạt để đạn được đẩy lên nòng súng, vậy nên An có bóp cò cũng chả có nổ ra viên đạn nào cả.
Hiểu An đã phải hít thở rất mạnh, hô hấp của cô không thể khống chế được bởi sự sửng sốt trước hành động khi nãy của Lục Nghị, lúc anh ta cố tình bóp cò khiến trái tim An như muốn ngừng đập.
Lục Nghị cầm lấy khẩu súng, anh ta kéo cần gạt một cái rắc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang An: "Đã thấy chưa, muốn bắn thì phải kéo cần ra sau."
Hiểu An bàng hoàng nhìn Lục Nghị, Lục Nghị nói xong nhưng cũng không đưa súng lại cho An cầm, anh ta đúc nó vào trong túi áo của mình rồi tiếp tục lái xe.
---------
Tại một địa điểm bí mật, nơi diễn ra cuộc giao dịch của mafia.
Đến nơi Lục Nghị dừng xe, nhưng anh ta chưa vội xuống.
Lục Nghị rút ra khẩu súng đưa sang cho An.
Hiểu An đã nói sẽ không dùng súng để hại người nhưng lúc này cô lại đưa tay ra để cầm lấy, rõ ràng khi đối diện với nguy hiểm con ngươi ta không thể tự tin như lúc ban đầu, vốn dĩ cô không tự bảo vệ cho mình thì sẽ không có một ai bảo vệ cho cô nhưng An vẫn hy vọng cô cũng sẽ không dùng đến súng mà vẫn bình an, hy vọng cô sẽ không đi vào trong lối đen của sự bế tắc.
Lục Nghị mở cửa xe bước xuống anh ta còn cầm theo một vali, sau đó dẫn An đi vào bên trong, lối đi hai bên đều có hai hàng những người mặc áo đen đứng canh gác.
An bước theo Lục Nghị, lo lắng và bất an luôn thấp thỏm trong cô, An mang guốc cao bước đi thật khó khăn nhưng cô vẫn phải bước theo Lục Nghị, vẫn phải mạnh mẽ lên để đối diện với điều sắp xảy ra.
Lục Nghị đi rất ung dung chẳng có chút lắng trong khi có cả đám bảo vệ và hộ vệ thế này, nếu chúng mà đột ngột muốn giết người thì chả biết anh ta sẽ chạy kiểu gì nhưng Lục Nghị rất bình tỉnh, anh ta là người của RED thì dĩ nhiên không sợ, muốn động vào tổ chức RED thì nên tìm hiểu một chút về tổ chức này, người của RED không phải cứ muốn giết là giết được, huống hồ bọn người của Jack lại đang ở trên đất của Giã