.Trên đường đi Hiểu An luôn rũ thấp đôi mắt, cô không nhìn lên Trần Hạo lấy một lần.
Trần Hạo đưa ánh mắt nhìn An ở kính chiếu hậu, anh ta cũng không hề lên tiếng trong suốt chặn đường lái xe nhưng anh ta vẫn luôn âm thầm quan sát An.
Quan sát một cách mà An không thể cảm nhận được.
Ngày hôm nay, Trần Hạo dẫn An đi theo nhưng không đơn giản chỉ là anh ta muốn thế, mà cốt lõi của việc đó chính là anh ta muốn An phải thật sự sợ hãi anh ta, chỉ có như vậy cô ấy mới không dám làm càng, không dám làm trái với những gì anh ta nói.
Về đến căn nhà riêng, Trần Hạo dừng xe, ngón tay nhấn vào nút mở cửa tự động sau đó chạy xe vào bên trong khuôn viên.
Khi xe đã dừng lại hoàn toàn thì Hiểu An mới mở cửa xe bước xuống, cô đi ngay vào bên trong mà chẳng đợi Trần Hạo.
Trần Hạo bước xuống sau, anh ta đóng cửa xe lại, tầm mắt hướng theo Quách Hiểu An.
Từ trong đôi con ngươi lãnh huyết của Trần Hạo, bỗng lóe lên một tia cười: "Cô ta ắt hẳn đã rất khiếp đảm."
Trần Hạo đúc một tay vào túi quần ung dung bước vào trong nhà.
Hiểu An khi vào đã vội chui vô phòng và khóa cửa lại.
Trần Hạo cũng không quan tâm đến cô ấy, anh ta cũng đi vào phòng của mình để nghỉ ngơi, cho đến lúc trưa thì mọi chuyện lại diễn ra như thường lệ.
Hiểu An bắt đầu ra khỏi phòng và chuẩn bị cơm cho Trần Hạo, cô làm xong mọi thứ thì đi lên gọi anh ta.
An đứng ngay cửa, cô đưa tay gõ nhẹ: "Anh ra ăn cơm đi."
An buông tay xuống.
Trần Hạo cũng đã mở cửa, đôi mắt của anh ta chạm thẳng đến đôi mắt đơn thuần của An nhưng mi tâm của Trần Hạo chợt nhíu nhẹ.
Không phải là vì anh ta khó chịu mà là vì anh ta cảm thấy ánh nhìn này của An có gì đó lạ, có gì đó không giống với cô ấy thường ngày.
Hừm! liệu có phải là vì chuyện cô ta thấy lúc đó.
Trần Hạo giãn nhẹ nét miệng, giọng nói mang sự chế giễu Quách Hiểu An vang lên: "Sao lại nhìn tôi với một đôi mắt giống như là muốn trút hết mọi thù hận vậy? Sao hả? Ghét tôi lắm có phải không?"
Hiểu An không tỏ ra bức xúc gì trước thái độ ấy của Trần Hạo, cô lãnh đạm nói: "An không biết mình có nên căm ghét một ác quỷ hay không? Bởi vì, căn bản quỷ và người không cùng một thế giới."
Trong ánh mắt của Trần Hạo bỗng kéo đến một đám mây đen tối, khóe miệng kéo cong nụ cười không hề hòa khí: "Ý cô có nghĩa là cô chỉ có cảm xúc với con người chứ không phải ác quỷ? Ha! Thật không ngờ cô cũng giỏi mỉa mai quá nhỉ? Là ai đã dạy cô? Là Lục Nghị chăng?"
Hiểu An mạnh mẽ đáp lại: "Là bà của An dạy, bà đã dạy An như vậy! Không những thế, bà còn dạy An rằng không nên lại gần những kẻ xấu xa, không nên làm phước cho loài rắn độc.
Bởi vì, rồi con rắn ấy cũng sẽ quay lại cắn chết người đã cứu nó."
Trần Hạo nghe xong chỉ cười rồi nói: "Lời dạy nghe hay đấy.
Thế rồi sao? Cô lại hối hận khi đã phải cứu một người như tôi à?"
Hiểu An cũng cười nhạt, cười trên sự cay đắng của bản thân: "Là ngàn vạn lần An đã ngu ngốc khi không chịu nghe lời của bà.
Phải! là An hối hận! Ngàn vạn lần hối hận, hối hận đến tận tâm can."
Trần Hạo bỗng chụp lấy cổ tay của An siết chặt làm An đau mà nhíu xuống hàng lông mày: "Buông ra!"
Hiểu An giật tay lại nhưng Trần Hạo cũng giật mạnh tay cô, khiến cô không thể dứt khỏi bàn tay rắng chắc của anh ta.
"Cho dù cô có hối hận đi chăng nữa thì bây giờ cô vẫn phải ở đây, ở đây và phục tùng mọi lời tôi nói! Tôi cấm cô đi tây thì cô không được đi tây, cấm cô đi đông thì cô không được đi đông, đã nghe rõ chưa?"
Hiểu An quật cường nhìn thẳng vào đôi mắt hung hăng của Trần Hạo: "Anh nghe cho rõ đây! Quách Hiểu An chưa bao giờ là nô lệ của anh và sẽ không bao giờ là nô lệ của anh!".
Đam Mỹ H Văn
Trần Hạo giật nhẹ khóe miệng: "Nếu tôi cắt lưỡi của cô ngay lúc này thì cô có còn dám ngông cuồn như vậy không?"
Hiểu An can đảm nói: "Bản thân anh mới chính là người ngông cuồn,