Trong căn phòng của Trần Hạo, An lục tìm hộp y tế mà anh ta thường dùng để băng bó vết thương của mình.
Bàn tay phải của cô bây giờ đau đến run bần bật, An mở hộp lấy bông gòn trắng để lau vết thương.
Con dao của Trần Hạo rất bén cho nên dù An có dùng một lực như thế nào để nắm, thì vết cắt cũng sẽ không cạn.
Huống hồ, lúc đó An bất chấp để chụp lấy con dao, cô đã cầm nó chặt nhất có thể trong lòng bàn tay của mình.
Vậy nên, vết cắt của cô khá là sâu và chảy rất nhiều máu.
An lau vết thương mà cắn chặt môi, cô cố gắng để cầm máu cho bản thân mình, từng cái chạm vào đều khiến An đau đớn.
Cô vừa băng bó vết thương vừa rơi xuống từng giọt nước mắt.
An nghĩ lại lúc đó, lúc Trần Hạo rút con dao ra và muốn cắt lưỡi của cô.
An không sợ nhưng là An đau lòng, trái tim An khi đó mạnh mẽ nhưng cũng co thắt lại bởi vì An đã hoàn toàn mất đi hy vọng ở Trần Hạo.
"An đã quá tự cao ở bản thân, An không bao giờ nên nhân từ với quỷ dữ." Hiểu An chợt thắt lòng mà rơi thêm nước mắt, trong thâm tâm cô vẫn nghĩ Trần Hạo không hoàn toàn là một kẻ xấu nhưng càng lúc những suy nghĩ ấy trong cô đều bị gạt mất bởi sự hung ác của Trần Hạo.
Cảnh tượng anh ta bóp chết cô gái kia An vẫn còn nhớ rất rõ.
Giết người không chớp mắt thì là ma là quỷ chứ nào phải là một con người, nhân tính của Trần Hạo từ lâu vốn đã bán cho chủ nhân của anh ta, chủ nhân của tổ chức RED.
Hiểu An cảm thấy hận chính bản thân mình, cô hận vì tại sao cô lại nhân từ với những kẻ độc ác như vậy.
Cô đã cứu giúp cho phường tàn bạo thì chẳng khác nào cô đã tự hại chính mình và hại cả những con người vô tội khác.
"Mình sai rồi, quá sai rồi!" Hiểu An chợt thét lên trong nước mắt.
Lúc ấy bỗng một lý trí rất mạnh mẽ đã thôi thúc An, thôi thúc cô phải hành động ngay bây giờ.
An lấy ra trong túi ba thứ màu đen siêu nhỏ, đó là thiết bị nghe lén mini.
An chỉ cần nhấn mạnh nó vào phía dưới cạnh bàn thì nó có thể bám vào rất chắc chắn.
Canh những góc độ cần thiết An đã gắn vào ba vị trí trọng tâm, một là trên bàn, hai là đầu giường và ba là nơi mà Trần Hạo hay đứng để nghe điện thoại.
Và vị trí đó chính là ngay ghế sofa ở phòng khách của Trần Hạo.
Sau khi gắn xong ở ba vị trí, An cầm trên tay thiết bị cuối cùng, thiết bị đặc biệt mà Inri đã căn dặn kỹ càng với An.
"Gắn nó lên xe của Trần Hạo, bằng mọi giá cô phải gắn được.
Như vậy, tôi mới có thể dễ dàng bám theo anh ta mọi lúc mọi nơi." An nhớ lại lời Inri nói.
Hiểu An khép bàn tay lại, cô sẽ tìm cơ hội để cài thiết bị này, nhất định phải cài được.
Tổ chức RED.
Giọng nói âm trầm của người nắm giữ quyền lực của thế giới ngầm vang lên: "Đã tiến hành như thế nào rồi?"
"Cô ta đã sa vào lưới, ý định của chủ nhân sẽ nhanh chóng được thực hiện."
Giã Kim Đại bình tĩnh chớp ánh mắt: "Trần Hạo là một thằng rất thông minh! Vậy nên, cô phải cẩn thận với sự thông minh đó của nó.
Nếu muốn kế hoạch thành công thì cô phải diễn cho thật sâu, thật của chữ thật mới chính là con ác chủ bài nằm trong tay của cô."
"Jan sẽ ghi nhớ lời của chủ nhân!" Jan cúi đầu cung kính đáp.
Giã Kim Đại nở một nụ cười với nhiều