Đôi mắt của Trần Hạo chiếu một tia lãnh nghiêm đến Tam Nương: "Nhược Đình! Đừng bướng nữa."
Tam Nương với đáy mắt có chút ướt lệ.
Không phải lúc nào Trần ca cũng gọi cô là Nhược Đình, hai chữ Nhược Đình ấy nhẹ dịu như gọi một cô em gái.
"Không phải là em bướng nhưng là em lo cho anh, muốn thả Quách Hiểu An thì người mà anh phải dè chừng không phải là Tam Nương mà chính là chủ nhân."
Trần Hạo lạnh lùng chớp đôi mắt: "Tôi sẽ tự biết xử lý, chỉ cần cô không can dự vào là được."
Tam Nương chau mày, ý muốn của Trần Hạo đã như vậy thì xem ra cô không thể ngăn cản được anh ấy.
"Đừng bao giờ tìm em vì những chuyện như thế này nữa."
Trong lòng Tam Nương rất tức giận và khó chịu, cô bức xúc bỏ đi.
Trần Hạo nhìn theo Tam Nương, anh ta hy vọng Âu Nhược Đình sẽ không tự ý hành sự với Quách hiểu An, như vậy vấn đề còn lại sẽ chỉ là chủ nhân Giã Kim.
Tại nhà của Trần Hạo, nhân lúc anh ta ra ngoài thì Jan đã đến gặp Quách Hiểu An.
An nhìn thấy Jan thì rất kinh ngạc, cô vô cùng lo lắng bởi vì nếu để Trần Hạo bắt gặp thì cả cô và Jan đều sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trong khi Hiểu An cảm thấy rất lo lắng thì Jan lại tỏ rất thản nhiên, cô ta còn ung dung quan sát nhà Trần Hạo, trong đầu Jan thầm nghĩ: "Không quá cầu kỳ nhưng cũng không kém sự hiện đại.
Thì ra, sát thủ số một lại là một người không thích khoa trương."
Jan đảo đôi mắt một lượt thì chợt mỉm cười, Hiểu An lo lắng nói: "Cô mau đi đi, nơi này không ở lâu được đâu."
Jan bình tĩnh nhìn An, cô ta nói: "Tôi biết bản thân đang ở đâu, cô không cần phải lo lắng quá."
"Anh ấy có thể về bất cứ lúc nào đấy"
"Thôi được rồi tôi sẽ đi ngay nhưng những gì tôi dặn cô đã làm hết rồi chứ?"
Hiểu An gật đầu.
Jan tán thưởng An bằng hai chữ "rất tốt", sau đó cô ta đưa cho An một kẹp tóc: "Đây giống như điện thoại, cô muốn liên lạc với tôi thì nhấn vào hoa văn."
Hiểu An cầm lấy, cô lạ lẵm nhìn chiếc kẹp tóc màu đen có một đóa hoa nhỏ trên đầu.
"Chỉ cần cô phát hiện Trần Hạo ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì hãy báo cáo ngay với tôi."
Hiểu An nâng mắt nhìn Jan: "Tôi biết rồi."
Jan mỉm cười vỗ nhẹ vai An một cái: "Tôi tin tưởng cô, bây giờ thì tôi đi đây.
Khi khác gặp lại."
Jan rời khỏi nhà của Trần Hạo một cách rất ung dung mà không hề bị thuộc hạ của Trần Hạo theo dõi.
Dẫn dụ Quách Hiểu An là lệnh của Giã Kim, các thuộc hạ nằm vùng phải phối hợp với Jan.
Vì vậy mà Trần Hạo đã không hề hay biết ai đã vào và ra khỏi nhà của anh ta.
Hiểu An xòe bàn tay, cô vẫn chăm chú nhìn vào chiếc kẹp: "Thứ này thật giống với điện thoại sao?" An không quen với những thiết bị hiện đại nên cái cô cầm tạo cho cô một cảm giác rất lạ lẵm.
Đang lúc ấy thì Trần Hạo bỗng mở cửa.
Hiểu An giật mình, cô lúng túng nhưng cũng vội đúc chiếc kẹp vào trong túi áo.
Trần Hạo bước vào, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Bởi vì, anh ta rất nhạy bén chỉ cần nhìn thấy một chút bối rối của Quách Hiểu An thì Trần Hạo đã cảm thấy có gì đó không ổn ở cô ấy.
Trần Hạo bước đến: "Cô đang giấu ai trong nhà tôi sao?"
Hiểu An liền cụp xuống đôi mắt: "An không giấu ai cả."
Trần Hạo chau mày nhiều hơn, bước chân bước thêm một bước: "Cô dám nói dối?"
"Anh không tin An thì không nên hỏi An."
Trần Hạo dí mặt sát vào An, anh ta gằn giọng: "Ngẩng lên!"
Hiểu An nuốt ực nước bọt, cô thở ra một hơi nhẹ rồi lấy dũng khí mà nâng mắt lên nhìn thẳng vào Trần Hạo: "An ngẩng rồi đấy, anh vừa lòng chưa?"
Trần Hạo chớp mắt, thần thái rất lạnh lùng và không hề hòa khí.
Nếu An thật sự giấu một ai đó trong nhà thì cô ấy sẽ không yên với anh ta.
"Tốt nhất cô đừng làm điều gì mờ ám sau lưng tôi."
Trần Hạo nhấn xuống thanh giọng để đe dọa An, anh ta thu người lại lạnh lùng bước vào trong phòng.
Còn An thì phải hít sâu thở mạnh, cô nghĩ nếu Jan đi chậm một chút thì đã chết dưới súng của Trần Hạo rồi, nguy hiểm quá đi mất.
Nghĩ vậy thôi mà tim