“thế nào lại là ngươi???”. lạc cảnh thiên giật mình bật thốt.
Người này không ai khác chính là sở như mộng.
“làm sao không thể là ta?”. sở như mộng cười nhạt hỏi lại.
“ngươi làm sao lại ở chỗ này? làm sao ngươi biết ta ở đây? ngươi thế nào biết?”. lạc cảnh thiên lúc này có chút mộng, hắn thật đúng là nghĩ không ra được sở như mộng vì cái gì lại xuất hiện tại nơi này.
Chính sở như mộng là người tìm hắn? không phải chứ? làm sao có thể.
“chuyện của ta ngươi biết được bao nhiêu? đừng nghĩ chỉ mình ngươi mới có bí mật”. sở như mộng bĩu môi nói, sau đó hắn đi tới ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người lạc thiên y, ánh mắt hơi chút kinh ngạc, sao đó cười nói.
“mới có một tháng không gặp, ngươi liền dụ dỗ trẻ vị thành niên rồi? ta thật đúng là không biết ngươi lại có loại sở thích này đấy”.
Lạc cảnh thiên nhất thời khóe miệng giật giật.
Cái gì gọi là “dụ dỗ trẻ vị thành niên”? ngươi biết cái đếch gì.
“ngươi cùng hắn… là quan hệ thế nào?”. lạc thiên y hiếu kỳ hỏi.
Nàng nhìn thấy sở như mộng một khắc này liền sững sờ, bởi vì thật sự quá đẹp, chính bản thân so với sở như mộng, ngoài tuổi tác, thật sự đúng là không có chút ưu thế nào.
Đây là lý do lạc cảnh thiên đối với dung nhan của nàng làm như không thấy?!
Cũng đúng, có nữ nhân xinh đẹp như vậy, khó trách sẽ không có hứng thú với người khác.
Nàng cũng không phải đối với lạc cảnh thiên có cái gì tình cảm, chẳng qua chỉ là đơn thuần hiếu kỳ mà thôi. phải biết nàng trước kia bị không ít người truy đuổi. có lần cái ý thức kia dùng thân phận hắc mân côi đi ra ngoài, sau đó vô tình để lộ khăn che mặt, mà không biết là người nào đem nhan sắc của nàng chụp lại, sau đó… có không ít thế lực bắt đầu đến bái phỏng.
Đủ biết dung nhan của nàng xuất sắc cỡ nào, nhưng chính bản thân nàng cùng sở như mộng so sánh, nàng đột nhiên cảm thấy tự ti.
Trên đời lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy sao?!
“ha ha, tiểu nha đầu, ghen rồi?”. sở như mộng cười hỏi.
“tuổi thực của nàng có thể làm tổ tiên của ngươi, đừng bị bề ngoài của nàng đánh lửa”. lạc cảnh thiên liếc mắt nói.
Nghe thế, sở như mộng hơi chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía lạc thiên y, không biết đang nghĩ cái gì, sau vài giây liền cười nói.
“ngươi là đi đào mộ rồi? vẫn là trên đường nhặt được?”.
Sở như mộng nơi nào không hiểu lạc cảnh thiên muốn nói gì? hắn là đang nhắc nhở chính mình, nữ nhân này rất nguy hiểm.
“ngươi thế nào không biết kính trọng người lớn tuổi? ta tuổi tác lớn thế nào? ăn cơm nhà ngươi rồi?”. lạc thiên y gương mặt hiện lên vẻ tức giận.
“ha ha, ngươi đúng là không có ăn cơm của ta, nhưng là ngươi hút máu ta. kính trọng người lớn tuổi? ngươi tâm tính thật có sự thành thục của người tuổi sao? ngươi nói ra lời này không thấy xấu hổ?”. lạc cảnh thiên cười lạnh nói.
Thật cho rằng hắn nhìn không ra cái gì?!
Mặc dù bề ngoài nàng xác thực rất trẻ tuổi, nhưng dù cho có là đỉnh cấp cường giả như thượng cổ tôn giả, sống mấy ngàn năm còn không cách nào để bề ngoài bản thân không thay đổi, ngươi cho rằng bản thân mình làm được?!
Hắn dám chắc, từ lúc lạc thiên y bị phong ấn thì tuổi tác cũng chỉ có 14-15 tuổi mà thôi. mà quan trọng hơn chính là, hắn có thể khẳng định, khi đó lạc thiên y đã bị ý thức kia chiếm đóng rồi.
Hắn còn không tin, 14-15 tuổi làm được cái gì để người khác phong ấn nàng. còn không phải do ý thức kia tác quái?!
“ta…”. lạc thiên y nói không ra lời.
Nàng phản bác không được, sự thật chính là như lạc cảnh thiên nghĩ như thế, nàng lại có cách nào đi phản bác?!
“đừng ta ta ngươi ngươi, ở bên cạnh im lặng dùm đi”. lạc cảnh thiên bất mãn nói.
“ngươi thật đúng là, không biết thương hương tiếc ngọc sao? làm sao lại đối với một nữ tử xinh đẹp như vậy nói ra lời lạnh lùng như thế? thật không hiểu phong tình chút nào, không biết lạc cảnh điềm thích ngươi chỗ nào nữa”. sở như mộng lắc đầu nói.
“thương hương tiếc ngọc? giống như ngươi đối với mạc uyển như thế?”. lạc cảnh thiên cười nhạt đáp.
“thế nào? ghen tị? cũng đúng, mạc uyển nhưng là thanh mai trúc mã của ngươi đâu này”.
“cho nên ý ngươi muốn nói là sẽ buông tha mạc uyển?”. lạc cảnh thiên nói.
“nằm mơ đi, thịt dâng tận miệng, làm sao có thể buông tha? hơn nữa, ngươi phát hiện từ lúc nào?”. sở như mộng hiếu kỳ hỏi.
“ngày đó các ngươi không phải đi cùng sao? nhìn biểu cảm của nàng, có vẻ như không biết chuyện của ngươi. nàng là có sở thích đó?”.
“ban đầu là thế, nhưng là… khi ngươi rời đi khoảng một tuần, nàng liền biết”. sở như mộng đáp.
“là ngươi nói?”.
“không, là nàng tự phát hiện”.
“để lộ”. sở như mộng nói.
“nàng nhìn ra mờ ám?”.
“đều làm loại chuyện kia, ngươi nói nàng có thể không phát hiện sao?”. sở như mộng liếc mắt nói.
Lạc cảnh thiên: …
Hắn có chút không biết nên nói cái gì, thiệt thòi hắn còn đang tính trào phúng một chút, ai biết được nhận được lại là câu trả lời này.
“làm sao không nói? cũng đúng, ngươi cái