“thật mẹ nó đúng”. lăng thiên sở nhịn không được lên tiếng.
Ha ha ha.
Đám người bật cười. nhìn gương mặt càng lúc càng đen của hạ thần làm đám người cười càng lớn hơn.
“ngươi là lạc cảnh thiên mà thôn trưởng nói?”.
Đang đi, một tên yêu tộc đi tới nhíu mày nhìn đám người lạc cảnh thiên hỏi.
“là ta, có chuyện gì?”. lạc cảnh thiên đáp.
“ta gọi mạc la, ta tới dẫn các ngươi tới chỗ ở. theo ta đi”. mạc la nói xong liền đi lên trước dẫn đường.
Mấy người lạc cảnh thiên nhìn nhau, sau đó đi theo.
Rất nhanh, đám người liền đi tới bên cạnh hồ, nơi này cũng không có những yêu tộc khác ở, cả một bở hồ chỉ có duy nhất mấy ngôi nhà dành cho đám người lạc cảnh thiên.
“tới rồi, đây là chỗ ở của các ngươi, nếu có cần cái gì nói cho ta biết, nhà ta ở phía bên kia, cách nơi này 300m, những yêu tộc khác tại đây rất thân thiện, cũng đừng gây khó dễ cho họ, lâu dần các ngươi liền biết họ rất dễ gần. nếu có ai làm phiền các ngươi, nói với ta một tiếng là được”. mạc la nói.
“đối xử tốt như vậy còn không phải vì để chúng ta săn giết ma thú cho các ngươi”. hạ thần lẩm bẩm nói.
Nhưng mà lời của hắn lại bị tất cả mọi người nghe thấy. mạc la vốn đang định rời đi, nghe thế hắn liền quay người, ánh mắt đầy tức giận nhìn hạ thần.
“nói ít vài câu không có chết đâu”. lăng thiên sở đẩy hạ thần một cái bất mãn nói.
“ta nói sai cái gì?”. hạ thần bĩu môi đáp.
“ngươi…”.
“ngươi! nói gì?”. mạc la không chờ lăng thiên sở lên tiếng liền cắt ngang, ánh mắt nhìn chằm chằm hạ thần nói.
“ta nói gì? ta chính là nói các ngươi vì muốn chúng ta săn giết càng nhiều ma thú hơn nên mới đối xử tốt với chúng ta. ta nói không đúng sao?”. hạ thần lớn giọng nói.
“ngươi nói không sai. chúng ta thật đúng là nghĩ như thế”. mạc la nghiến răng nghiến lợi nói.
“nhìn xem, ta nói đúng mà”. hạ thần lập tức dùng ngón tay chỉ mạc la nói.
“nhưng!”.
“nhưng! ta thừa nhận là chúng ta nghĩ thế, nhưng ngươi con mẹ nó coi thường chúng ta là có ý gì? đừng bảo là lời ngươi nói không mang theo châm chọc, ngươi tưởng chúng ta muốn sao? hả?”. mạc la bạo nộ.
“ngươi biết trước khi các ngươi đến, chỗ này là chỗ nào sao? nơi này là nơi nguyên khí mức độ nhiều nhất, tu luyện nhanh nhất. trước kia đều dùng cho những người có thiên phú tu luyện”.
“nhưng khi các ngươi đến, chúng ta liền nhường lại chỗ này cho các ngươi! chúng ta chưa đủ thành ý sao? hả?”.
“chúng ta suốt 30 năm qua, bị những yêu tộc khác vây tại trong này, nguồn lương thức càng lúc càng cạn kiệt, thôn trưởng chúng ta lấy toàn bộ tài nguyên tu luyện ra đổi lấy lương thực, đến mức phải hạ mình với nhân loại các ngươi, cầu các ngươi cho chúng ta đổi lấy ngũ cốc hoa màu”.
“chúng ta thế hệ này tu luyện đều dựa vào hấp thu nguyên khí, không có một người nào có thể dùng lấy một cọng linh dược hay một viên nội đan nào. tất cả đều đổi lấy thức ăn”.
“ngươi nhìn quanh xem, ngươi trợn to mắt nhìn kỹ vào. xung quanh đều là ngũ cốc hoa màu của nhân loại các ngươi, thứ này có thể tu luyện sao? chỉ có thể khiến chúng ta no bụng mà thôi”.
“bên ngoài đám tiểu yêu khác đạt tới độ tuổi tu luyện liền có thể lĩnh lấy tài nguyên tu luyện, thiên phú cao còn có thể trong một năm liền đạt tới khai linh cảnh, ngươi đi hết yêu linh thôn, chỉ cần tìm được một đứa nhỏ nào cấp bậc khai linh cảnh, ta chặt đầu xuống làm ghế cho ngươi ngồi”.
“vì cái gì? vì yêu linh thôn không có tài nguyên tu luyện”.
“tất cả người trong thôn chúng ta một khi ra ngoài săn giết ma thú, may mắn có thể bắt được một hai con cấp hai ma thú, lúc xui xẻo bị những yêu tộc khác phát hiện, nhẹ thì tại chỗ giết chết, nặng thì bị bắt lấy hành hạ tra tấn để biết được vị trí thôn chúng ta”.
“ngươi tưởng chúng ta muốn sao? con ma thú mà các ngươi mang về, ngươi nghĩ chúng ta thèm khát sao? nếu không phải vì bọn nhỏ, vì tương lai chúng ta thể có môi trường tu luyện như những người khác, ngươi cho rằng chúng ta sẽ hạ mình trước các ngươi?”.
“chúng ta cảm kích vì có các ngươi, bọn nhỏ tương lai sẽ không cần lo lắng, nhưng chúng ta không hèn mọn tới mức coi đây là chuyện hiển nhiên. chúng ta mang tới tất cả những thứ tốt nhất chúng ta có cho các ngươi, có thể trong mắt các ngươi không đáng là gì, nhưng đó là những thứ chúng ta nằm mơ cũng không dám nghĩ”.
“nếu như ngươi cảm thấy các ngươi đang bị chúng ta lợi dụng, như vậy liền mang theo ma thú của các ngươi rời khỏi đây đi”.
Mạc la phẫn hận nói xong, quay người liền rời đi.
Mấy người lạc cảnh thiên trầm ngâm không nói.
“hừ, cho rằng nói những lời phiến tình ta sẽ tin sao?”. hạ thần khinh thường nói.
Binh!
Một bàn tay