Thế Giới Hoàn Mỹ

Thắng Lợi Trở Về


trước sau

Đuôi rồng quẫy loạn, lại muốn đào thoát, tản mát ra vạn luồng quang huy rực rỡ. Nó như một mặt trời nhỏ, rực rỡ vô cùng, không cách nào nhìn thẳng vào.

Tay chân Tiểu Bất Điểm luống cuống, may thay cuối cùng cũng giữ được đuôi rồng. Thế nhưng nó lại bị tách ra, hóa hóa thành năm con rồng nhỏ, mỗi một con đều lớn cỡ ngón cái, thi nhau chạy trốn.

" Không được chạy!" Hùng Hài Tử phẫn nộ, tóm lấy chúng nó, nhét hết vào miệng, nghiến răng nghiến lợi hù dọa: còn chạy lầm nữa thì vào bụng ta nằm hết!

Chất lỏng màu vàng kim xông ra, hai má Tiểu Bất Điểm lại phình lên, hết bên này phình rồi đến bên kia phình. Thoạt nhìn, khung cảnh rất quái dại, nhưng trên thực tế thì chất lỏng kia muốn thoát ra nên lao tới lao lui.

"Thực sự có Bất Lão Tuyền sao? Ta cứ tưởng nó cạn rồi, không ngờ ngươi còn lấy được năm giọt!" Ngoan thạch giật mình.

"Có các. ... cách nhốt bọn chúng lạ... lại không?" Tiểu Bất Điểm bụm miệng, phát âm không rõ.

"Đem bỏ hết vào hộp ngọc thì chúng chạy không thoát!"

Tiểu Bất Điểm nghe vậy liền nhanh chóng móc một cái bình ngọc nhỏ trong lòng ra, đem năm con rồng nhỏ nhét vong trong đó rồi đậy nắp bình.

Sau đó nó nhìn ngoan thạch một cách kỳ quái, ngẫm nghĩ: thứ này biết nhiều việc ghê, nó ở trong thần viên lâu rồi thì có khi nào lén uống trộm Bất Lão Tuyền không nhỉ?

"Có phải ngươi suy nghĩ được từ lâu rồi không? Trong cơ thể có rất nhiều chất lỏng màu vàng kim?"

"Đừng, xin đừng nhìn ta!" Ngoan thạch đang cố sức nuốt cát, vừa nghe câu này lập tức giật bắn, nhanh chóng lăn sang bên, cảnh giác nhìn Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm cũng không lằng nhằng bởi vì tình huống hiện tại rất gấp, nó muốn truy lùng con rồng nhỏ kia, nếu đến trễ không chừng chẳng còn lại gì, bị mấy sinh linh chia chác sạch sẽ.

"Không cần phí sức, ta chắc chắn ngươi không bắt nó được, bọn kia cũng nhọc công thì cũng chả được đâu. Bất Lão Tuyền hóa hình thành công thì bay lên trời, chui xuống đất nó đều làm được, đi bắt bằng niềm tin thì may ra!" Ngoan thạch lắc đầu.

Loại thần dịch này một khi hóa hình thì thần tính mười phần, không gì so nổi. Chỉ cần cho chúng nó thời gian thì có thể nhanh chóng cường đại, trở thành tế linh. Thậm chí trải qua năm tháng lâu dài, có thể trở thành thần linh còn không biết chừng!

Ở trung tâm thần viên trường lực cực lớn mà Bất Lão Tuyền lại không bị ảnh hưởng, chất lỏng màu vàng kim hóa hình thành rồng, có thể thuấn di trong tích tắc, lẩn vào đất rộng chỉ trong chớp mắt.

"Ực", "Ực"

Đả Thần Thạch bắt đầu nuốt cát điên cuồng, ăn hết trên mặt thì lại đào sâu xuống dưới. Ánh sáng vàng kim dâng trào ở nơi đây, bốc lên từng đợt khói vàng, tựa như sóng biển. Tất cả đều do tuyền trì ban tặng.

Con rồng nhỏ tuy chạy thoát nhưng nơi đây vẫn tràn ngập thần huy, bùn cát được nước suối bồi đắp không biết bao nhiêu năm tháng, sớm đã có linh tính.

"Đừng có giành, ngươi có thần dịch rồi, mấy thứ này không ăn được đâu!" Ngoan thạch kêu lên.

"Ta muốn mang về cho Liễu Thần điều trị thương thế, thuận tiện cứu sống một tế linh khác." Tiểu Bất Điểm nhanh chóng xúc lấy xúc để, mấy cái túi da thú lúc này phát huy công dụng, đụng đầy mấy túi.

Ngoan thạch tranh đoạt cùng nó, kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nhường ai. Đất cát trong thần trì bị chúng nó vét sạch, thậm chí còn đào sâu ba thước đất, một đường chui xuống.

Sau cùng, đào sâu ba thước đất rồi mà bọn chúng còn không chịu dừng; lố qua ba thước, khi thổ nhưỡng bị vét sạch thì cả hai mới chịu dừng. Cả vùng đất bị phá hoại, trở thành đất thường!

"Ăn đã thật, no căng cả bụng!" Ngoan thạch ợ một cái rõ to, cả thân thể phát sáng, óng ánh lóa mắt; nhìn nó thuận mắt hơn nhiều.

Tiểu Bất Điểm trừng mắt nhìn nó, cảm thấy bản thân gặp phải đối thủ. Thứ này cũng quá biến thái, ăn hết cả nửa ao cát mà thân thể chẳng sao cả, tất cả đều có thể tiêu hóa, phát ra ánh sáng thần dị.

"Ngươi tiêu hóa hết?" Tiểu Bất Điểm hỏi nó. Một đống cát vàng kia so với nó thì lớn hơn gấp mấy chục lần, thế mà đều nuốt hết.

"Sao có thể tiêu hóa nhanh thế được? Ta chỉ là tồn trữ cát vàng, sau này chậm rãi luyện hóa. Thứ này là chí bảo đấy!"

"Trước đây không có ngon như bữa nay sao?" Tiểu Bất Điểm hờ hững hỏi.

"Nói lung tung, rượu có hương rượu, cát thần thì tất có hương có vị cảu nó. Mà bữa nay ăn được loại cát được Bất Lão Tuyền ngâm lâu như vậy quả đúng là ngon miệng." Đả Thần Thạch say sưa nói, sau đó nhanh chóng tỉnh ngộ, lập tức ngậm miệng.

Tiểu Bất Điểm nhanh chóng chụp ót nó, lôi lên ngang mắt mình: "Ngươi quả nhiên có điểm cổ quái! Nói mau, có phải thần tuyền bị ngươi uống cạn hay không?"

"Đau chết mất, ta sắp bể nát rồi, mau buông tay!" Nó la như lợn bị chọc tiết.

Mà cũng kỳ quái, sau khi chất lỏng màu vàng kia biến mất thì trường vực tựa hồ yếu đi!

"Ngươi rõ ràng vừa mới nói, trước đây đã từng ăn loại cát này rồi!" Tiểu Bất Điểm nện nó một quyền rồi lại một quyền.

"Đừng đánh, ta nói cho!" Ngoan thạch hét thảm.

Quả thực nó đã từng ăn loại cát này trước đây nhưng mà sau này bị pháp tắc nơi đây đánh đuổi, khó đến gần thần trì. Nay Bất Lão Tuyền khô cạn, nó mới có cơ hội tiếp cận.

"Thần dịch chẳng lẽ bị ngươi uống hết?" Vẻ mặt Tiểu Bất Điểm hung ác, nhìn chằm chằm nó.

"Ta chỉ có thể ăn đất ăn đá, nuốt thứ nước đó vào làm gì cho nó chảy ra lại!" Đả Thần Thạch uể oải, cảm giác như ở trên một ngọn núi đầy châu báu mà không thể lấy được.

"Vậy thì ngươi cũng đã chiếm được nhiều thứ tốt rồi, ăn nhiều hay ít thần sa* rồi?" Tiểu Bất Điểm hỏi.

*thần sa: cát thần

"Lần đầu ăn được có hơn hai trăm cân thì bị đuổi, lần hai thì ít hơn, lần ba thì vừa vào đây liền bị sút văng ra ngoài!" Đả Thần Thạch căm giận không ngớt.

Dựa theo lời nó thì lần cuối, cũng là lần thứ tư là được ăn thống khoái, triệt để no bụng.

Hiện tại nó khác trước rất nhiều, lóe ra quang mang óng ánh, trong suốt không ít. Theo cảm nhận của Tiểu Bất Điểm thì nó khác giống ngọc thạch.

"Bất Lão Thần Tuyền sao mà lại ít đến vậy nhỉ?" Tiểu Bất Điểm nghi hoặc.

"Nó sản sinh linh trí, tiến hành lột xác, hóa thành sinh linh hình rồng mà không phải trả giá sao? Nó xém tí khô cạn, thiếu chút nữa thất bại đó!" Ngoan thạch nói.

"Thực sự là đáng tiếc, có lẽ sau này không còn gặp Bất Lão Tuyền nữa rồi!" Tiểu Bất Điểm phiền muộn.

"Cũng không đến mức đó. Nó đã thành tinh, hóa hình thành công, tương lai sẽ cường đại lên. Sau này nó xuất ra một ít thần dịch vẫn được!"

Biết rõ đầu đuôi xong Tiểu Bất Điểm đắc ý cực kỳ, tuy chỉ lấy được năm giọt nhưng lại áp súc tinh hoa, dược hiệu tất nhiên hết sức kinh người.

"Cho tộc trưởng gia gia một giọt, nhất định có thể chữa được ám thương, thân thể khỏe mạnh trở lại. cho Liễu Thần một giọt, có lẽ sẽ ngộ ra được thứ gì từ đó. Cho Đại Tráng, Bì Hầu, Nhị Mãnh một giọt, xây dựng căn cơ.... Ôi chao, sao mà ít quá thế này!" Tiểu Bất Điểm đếm tới đếm lui, thực sự là quá ít, chỉ có thể lưu lại một hai giọt khiến nó xoắn lên.

Hơn nửa ngày nó mới phục hồi mới tinh thần, nói: "Tảng đá kia, ngươi dám trộm thần sa ăn của ta mà ăn?"

"Không có a, ta giúp ngươi xem xét xem mấy cái túi này có bị lủng hay không mà!" Ngoan thạch lăn, tránh sang một bên.

"Ta nhớ ra rồi, Thông Linh Hoa đâu? Không phải ngươi nói nó là một gốc thánh dược sao, ngươi có thể thông linh là nhờ nó, chẳng lẽ là giả?"

"Quả thật có một bông hoa như thế, nhưng mà nó còn chưa đủ tuổi điểm hóa ta. Nó lại còn dám tranh cát với ta, song cũng bị đuổi vì còn muốn ngâm trong thần dịch màu vàng." Đả Thần Thạch bất mãn.

"Đó là thánh dược đấy, chạy đi đâu rồi?" Tiểu Bất Điểm trợn tròn mắt, khẩn trương hỏi nó.

"Ta vật lộn với nó, còn cắn nó một phát. Nó chạy, song chắc còn ở xung quanh dược viên." Đả Thần Thạch nói.

"Ngươi táp nó một phát? Đây chính là thánh dược đó. Nói, khối bảo dược kia ngươi giấu đâu rồi!" Tiểu Bất Điểm túm lấy nó.

"Thánh dược là đồ tốt tất nhiên ta sẽ không lãng phí, nếu mà bỏ phí tất bị Thiên Lôi đánh chết. Ta chôn sâu nó xuống đất, đợi nó hóa thành bùn cát thì ăn." Ngoan thạch dương
dương đắc ý.

"Đương"

Tiểu Bất Điểm ném nó xuống đất, giẫm đạp nó không thương tiếc, khiến nó gào khóc um sùm: "Đừng đánh, đừng đánh! Lần sau gặp nó, ta bắt nó cho!"

"Ngươi làm như vậy ắt bị Thiên Lôi đánh!" Tiểu Bất Điểm căm giận. sau đó liền tiếc. Đó chính là một một gốc thánh dược, thế gian hiếm thấy vậy mà lại bị nó cắn. Thế thì còn chịu được, vậy mà nó lại chôn dưới đất, đợi mục ra thì ăn. Hận nhất là còn đắc chí, như thể ta làm thế là hay nhất, oai nhất.

"Thôi trốn mau đi, mấy sinh linh thuần huyết kia đuổi không kịp Bất Lão Tuyền không chừng sẽ quay lại cướp của ngươi đấy." Ngoan thạch nói sang chuyện khác, thúc nó ly khai.

Tiểu Bất Điểm gật đầu, nhìn lại một đống túi da thú chứa đầy cát vàng, đặt chung một chỗ thật chói mắt.

Nó vác tám túi, bỏ ba túi lên ngoan thạch bắt vác, nhanh chóng chạy ra ngoài thần viên. Vốn nó còn muốn bắt mấy con Thái Cổ Di Chủng làm xe thồ thế nhưng vừa gặp nó bọn chúng đã bỏ chạy mất dạng.

Trên đường đi ra thần viên, lại gặp hơn mười sinh linh bị giết, chủng tộc bất đồng, vừa mới chết không lâu, đoán chừng hơn phân nửa là bị sinh linh thuần huyết giết chết.

"Rốt cuộc cũng ra rồi!" Tiểu Bất Điểm thở phào một cái, sau đó lấy Túi Càn Khôn ra, mở sợi thừng vàng. Nhất thời từ miệng túi phóng xuất thụy hà, hút mười một túi thần sa vào trong.

Tuy túi chỉ lớn chừng bàn tay thế nhưng lại có thể thu nạp vạn vật, dùng thật sự thuận lợi, uy lực lại cường đại.

"Ngươi lại muốn gì?" Ngoan thạch thấy Tiểu Bất Điểm túm lấy nó thì liền buột miệng, sợ hãi ra mặt.

"Đi bắt con của thần điểu, Hung Thú Thái Cổ, sau đó còn đi tìm gốc thánh dược kia." Tiểu Bất Điểm nói.

"Vậy ngươi đi đi, cầm ta chưa đủ hả? Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này gặp lại!" Ngoan thạch kêu lên.

"Ta muốn cho ngươi vang danh thiên hạ!" Tiểu Bất Điểm nói.

Lần thứ hai đi vào thần viên, Hùng Hài Tử không còn lo lắng nhiều bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ, tìm được Bất Lão Tuyền. Hiện tại, nó tìm kiếm xung quanh, xem xem thứ gì có giá trị thì hốt.

Sau nửa canh giờ, ở khu vực ngoại vi nó đào được tám gốc linh dược, đào luôn cả rễ cả bùn, không chút hao tổn.

"Đem về Thạch Thôn, trồng trong thần sa chắc hẳn sau này sẽ tươi tốt. Đến lúc đó khắp thôn đều là linh khí!" Tiểu Bất Điểm đắc ý, muốn vì tộc nhân mà kiến tạo một mảnh tịnh thổ.

Nó lại vùi đầu tìm kiếm linh dược, hận không thể bê nguyên cả khi vườn này về.

Bên trong dược điền, cổ dược tuy nhiều nhưng lại có trường vực quá mạnh mẽ. Mặc dù có thể mạnh mẽ nhổ lên nhưng bảo dược cũng sẽ vỡ nát.

Trong lúc tìm kiếm, nó cũng có gặp một vài sinh linh thuần huyết, cũng chen vào trong bọn nó tìm con rồng nhỏ kia. Giằng co hơn nửa ngày lại chả co thu hoạch gì.

"Ầm"

Trên đường, nó gặp Chư Kiền, lại giao thủ kịch liệt, tiếp tục xẻo được một khối thịt.

"Đương"

"Ai ui!"

Thiếu nữ tóc tím và ngoan thạch cùng nhau la hét. Giao phong lần thứ hai với Tiểu Bất Điểm, lần thứ hai nàng trúng chiêu, bị đá ném trúng cái trán trắng bóc, u lên một cục. Nàng nổi điên, dùng toàn lực chém giết Tiểu Bất Điểm.

Cuối cùng, Tiểu Bất Điểm chạy trốn, điên cuồng mà chạy.

Nó muốn hàng phục đời sau mãnh thú Thái Cổ nên đại chiến liên tục. Kết quả, mấy sinh linh không tìm được con rồng nhỏ nên liên thủ, muốn cướp cái đuôi rồng của nó.

"Các ngươi không nói đạo lý, mà lại động thủ sao?" Tiểu Bất Điểm căm giận vì bị vây công. Những sinh linh cường đại kia liên thủ, muốn giết chết nó.

"Giết nó!" Chư Kiền rống giận, nó bị xẻo mất hai miếng thịt lại nghe thằng khốn kia nói muôn nướng muốn hấp thì càng thêm lộn ruột, thực sự tức muốn chết.

Phong thái thiếu nữ tóc tím tuyệt thế, giống như tiên tử không nhiễm bụi trần nhưng bây giờ lại cực kỳ tức giận. Hôm nay, nàng liên tiếp trúng ba phát chọi đá, trên trán mọc lên ba cục u!

Thường ngày nàng như trăng trên trời, được thiên tài các tộc vây quanh; ngay cả người kế thừa của thần cũng không dám làm càn với nàng thế mà hôm nay lại bị một Hùng Hài Tử dày vò, thực sự phẫn uất.

Càng không thể tha thứ chính là vừa rồi, Hùng Hài Tử còn nhảy ra sau lưng nàng, ôm cổ nàng mà quật, la hét: muốn nàng về canh thôn canh làng cho nó, tuy có thể nhịn nhưng không thể nhẫn! (bị hoài ai không ức! =(( )

Nàng đường đường là một thần nữ, phong hoa tuyệt đại, bễ nghễ chư tộc thế mà lại luân lạc tới mức này hay sao? Đi canh cửa thôn làng?

Kỳ thật, hoàn cảnh nàng bây giờ rất chật vật, vừa cùng Hùng Hài Tử vật lộn lại vừa nghe mấy câu lảm nhảm khiến nàng cực kỳ tức giận. Lăn bên này lăn bên kia một hồi, quần áo nàng xốc xếch, đầu tóc rối tung!

Cận chiến, ẩu đả, vật lộn... Hùng Hài Tử đại chiến với nàng như thế thật sự rất đáng hận. Đây là chiến pháp gì?

Tất Phương cũng rất tức giận, mặt mày âm trầm. Thiếu niên nọ lại muốn dẫn nó gặp thần, nói có một gốc cây thần; thực sự xem nó như thằng nhà quê sao? Tổ tiên nó đến thần cũng đã thịt qua, vậy mà lại dùng trò này muốn gạt nó! Nó tát một phát, không muốn nghe thằng nhóc kia ồn ào thế nhưng lại bị nhổ mất mấy cái lông; thằng nhóc kia muốn đem về làng, để Hổ nữu làm quả cầu cho con bà ấy.

"Giết nó!" Ly Long cũng gầm thét, hóa thành một đạo lưu quang, truy sát Tiểu Bất Điểm!

Rốt cuộc cũng vì Hùng Hài Tử đáng hận, nói nhăng nói cuội, bảo cần máu nó, xin nó một ít để làm thuốc dẫn hầm thịt Đại Bằng.

Sau cùng, tiểu tử sấn tới, nhổ hai phiến long lân của nó rồi chạy.

Mấy sinh linh này đều muốn truy sát Tiểu Bất Điểm, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đen lại, nhanh chóng suy nghĩ sao lại như vậy. Cuối cùng nó cho ra kết luận, bọn kia sống bất hảo, tính cách kém cỏi, nhỏ mọn nên mới vậy!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện