Mới đầu nhóc tỳ vòng
quanh thần viên vài vòng, phát hiện ra nơi đây tuy lớn nhưng không đủ để náu mình, mấy sinh linh kia đều là cường giả thuần huyết, chắc chắn có
thể vây chặt nó lại.
"Các ngươi tệ quá, thật sự khó có thể ở chung nổi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn
của nó đen lại, nói với vẻ phẫn uất rồi co giò chạy ra bên ngoài.
Đám cường giả Tất Phương, Ly Long nghe xong, cái mũi thiếu tí nữa là vẹo đi. Tên tiểu tử này lại còn nhận xét tính cách của bọn chúng có vấn đề
nữa chứ! Tên tiểu tặc chết tiệt, đã được của lời lại còn ra vẻ.
Chư Kiền bị mất hai tảng thịt, tức giận tới mức đỏ cả mắt. Không ngờ tên kia lại lấy một khối đi làm thịt kho tàu, một khối nấu canh y như lời
nói. Việc này làm nó thiếu tí nữa phải hộc máu.
Còn về phần thiếu nữ áo tím kia thì nàng đã sớm hóa thành một dải sáng,
thần huy bao phủ xung quanh, áo tím phấp phới, dáng vẻ như tiên tử giáng trần đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
"Đừng đuổi theo nữa. Ta không muốn đấu vật đâu!" Nhóc tỳ quay đầu lại liếc nàng một cái rồi nói.
Cụm từ 'đấu vật' khá là nhạy cảm với thiếu nữ áo tím. Nghe vậy, hàm răng tươi đẹp của nàng lập tức cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, hận không thể
lập tức tóm cổ được tên hài tử gấu kia. Nếu mà bắt được ít ra cũng phải
cho một trận tơi bời rồi mới giết.
Nhóc tỳ rất muốn hàng phục một con thần điểu, mãnh thú, nhưng cho dù nó
có nghịch thiên nữa thì cũng khó mà có thể đối phó đồng thời với mấy
sinh linh thuần huyết kia. Dù sao nó vẫn còn nhỏ, thời gian tu hành quá
ngắn.
Giờ phút này, nó không khỏi ngửa cổ lên, tính mượn ông trời thêm ba năm nữa.
Cuối cùng, nó chạy một mạch như điên lao ra khỏi Bách Thảo Viên, tới vùng Tịnh Thổ.
Vừa ra tới nơi, cả người nó chợt tỏa sáng mờ, khí lành bao bọc, ngay lập tức có thể vận dụng được sức mạnh phù văn. Nhưng khi ngoái đầu lại, nó
lập tức kinh hãi. Mấy con sinh linh ở đằng xa kia còn khủng bố hơn hơn
nữa.
Đằng kia có một ngọn rồi lại một ngọn núi lửa đang phun dữ đội, tia sáng hừng hực vút lên trời cao, dao động không gì sánh nổi bộc phát ra, phù
văn dày đặc, trời đất rung chuyển. Mỗi tên đều như thần minh.
Đôi mắt Tiểu Bất Điểm lóe sáng. Nó biết, đó chính là đặc điểm của động
thiên thứ chín. Sau khi rời khỏi thần viên, mấy con thần điểu, mãnh thú
thái cổ kia chắc chắn sẽ mạnh lên cực nhiều, tuyệt đối có thể quét ngang Bách Đoạn Sơn.
Nó lôi thẳng thanh kiếm gãy ra, chuẩn bị băm đám kia. Nhưng khi thấy con Ly Long phun ra cái lưới thì lại do dự. Cái bảo cụ kia quá kinh người,
tỏa ánh sáng ngọc như sao trên trời.
Cái lưới kia cực kỳ khủng bố, tỏa ra khí tức làm vạn linh rùng mình.
Vùng trời đất quanh con cổ thú kia rung động, hòa vào tạo thành từng
miếng vảy, nuốt lấy tất cả.
"Long Lân kia là thuần huyết!" Nhóc tỳ sợ hãi. Bảo cụ như thế kia thật quá đáng sợ,
Bên kia, trên đầu Chư Kiền xuất hiện một vầng sáng, một cái roi lóe ra
từ trong đó. Thần quang mênh mông tỏa ra khí tức dọa người như ngân hà
rung chuyển.
Còn Tất Phương thì đứng thẳng giữa thiên hỏa, một trăm lẻ tám cái lông
thần hiện ra sau lưng, từng cái hóa thành từng thanh thần kiếm, tiếng
leng keng vang đội, sát khí chấn động mười phương.
Về phần thiếu nữ áo tím. Lúc này cả người nàng bị một tầng sáng bao phủ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cơ thể thân tiên thon dài, phong tư xuất
thế, mây tím bao bọc xung quanh, giống như một tiên tử hóa thành một tia sét tím lao tới.
Ngoài ra còn có một con thần điểu hóa thành hình người cực kỳ sáng chói, phù văn mạnh mẽ tới mức rung trời, cả ngọn núi rung chuyển, đao âm ầm
ầm vang lên.
Nhóc kỳ cầm kiếm gay trong tay, cuối cùng quyết định không chém ra. Bởi
vì những kẻ kia chắc chắn xuất thân từ thần sơn thái cổ, kiểu gì trên
người cũng không thiếu chí bảo, tốt nhất là không nên liều mạng với bọn
chúng.
"Hỏng rồi! Sau khi rời khỏi thần viên, bọn chúng lại còn mạnh hơn nữa,
phù văn đều ở mức kinh người cả. Ta không tu hành lâu như bọn chúng. Nếu so đấu phù văn thì hơn nửa là gặp họa."
Nhóc tỳ không nán lại lâu, lập tức điều khiển kiếm gãy, để lại một bóng mờ, chìm vào núi rừng, lao về phía xa.
"Rầm rầm" một tiếng, cả vùng núi rừng phía sau cùng nổ tung. Hào quang
như hồng thủy quét tới, vô cùng khủng bố. Không gì có thể ngăn cản nổi
đám sinh linh thuần huyết kia.
Mấy tên kia quá mạnh mẽ. Những ngọn núi thấp đề bị chúng san bằng, sau
khi sụp xuống, từng tên cứ thế dễ dàng vượt qua, lao lên như vũ bão, bám sát đít hài tử gấu.
"Thật quá mạnh!" Nhóc tỳ líu lười. Điều may mắn duy nhất chính là núi
rừng dày đặc, hắn chui vào đó có thể ẩn náu được, khó có thể bị phát
hiện ngay.
Nhưng ở phía sau có thần điểu, giương cánh vượt trời, bầu trời rung chuyển, tốc độ quá nhanh nên nó không thể nào thoát nổi.
"Hay là chúng ta lại quay lại. . .thần viên. Mấy con sinh linh kia đã
phát điên, nếu chẳng may bị bọn chúng đuổi kịp, chắc chắn sẽ bị phân
thây." Ngoan Thạch chột dạ nói.
Nhóc tỳ cũng hiểu được mình đã tính sai. Mấy con sinh linh kia quá đáng
sợ, trình độ phù văn đã tới mức kinh người, mà trong tay lại còn có cả
bảo thuật tuyệt thế.
"Ước gì bắt được một con!" Nó nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, không
ngừng thèm muốn. Những bảo thuật kia đều vô giá, tới cả Nhân hoàng nhìn
thấy cũng phải đổ mắt. Nhưng hiện giờ cũng chẳng phải lúc để ý tới việc
đó, nó đang bị đám kia ôm mông đuổi sát đít.
Nhóc tỳ lao vào lòng núi nhanh như chớp, nhưng linh giác của thiếu nữ áo tím và Ly Long quá mạnh mẽ, vẫn có thể lần ra tung tích của nó, khoảng
cách bám đuổi không thay đổi, chuẩn bị vào tuyệt sát
Cũng như thế, Tất Phương còn ác liệt hơn, con ngươi sắc bén, bay lượn
trên bầu trời, ánh mắt như nhìn xuyên cả núi rừng, cả người nó liên tục
lao xuống, phát động tấn công.
Nhóc tỳ tức giận, thật sự muốn chặt rụng đôi cánh kia. Tất Phương và một con thần điểu khác có tốc độ quá nhanh, khó có thể thoát nổi.
"Phù."
Sau một phen chạy chối chết, nhóc tỳ đã bị thương, miệng nhổ ra một ngụm máu. Nhưng mấy con sinh linh kia thì vẫn không buông tha, đuổi theo nó
gần nửa giới, xuyên qua vô số dãy núi, làm kinh động rất nhiều cường
giả.
Cuối cùng, nhóc tỳ lôi cổ phù ra, lòng đau vô cùng, miệng lẩm bẩm: "Ai
da, dùng một lần là mất một món. Thật sự là bất đắc dĩ rồi."
Nhóc tỳ dán thứ đó xuống lòng bàn chân, sau đó cả người hóa thành một
đường sáng bay ngang qua dãy núi, biến mất ngay lập tức. Tốc độ nhanh
tới mức làm đám Tất Phương, thiếu nữ áo tím không thể tưởng tượng nổi,
phải ngẩn người ra một lúc.
"Đó là cái gì vậy? Thật quá nhanh. Ngay cả ta cũng không đuổi kịp." Một con thần điểu khiếp sợ.
"Súc Địa phù, linh phù do đại năng thượng cổ tế luyện!" Con ngươi Ly
Long lóe sáng, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, thật không ngờ nhóc tỳ lại có thể lôi ra được thứ này.
"Không sai, đúng là Súc Địa phù." Thiếu nữ áo tím gật đầu, ánh sáng nhạt đi làm lộ ra chân thân, ống tay áo lay động, đứng giữa không trung,
khuôn mặt không hài lòng cho lắm.
Cả đám cũng không đuổi theo nữa vì đều biết rõ uy lực của Súc Địa phù.
Chỉ cần triển khai ra là một đường sáng xẻ dọc bầu trời, trong khoảng
khắc có thể tới thẳng cuối đại địa, quá khó để đuổi kịp.
Sau đó, cả đám nhanh chóng tản ra, đề phòng lẫn nhau. Dù sao tên nào
cũng là đời sau của sinh linh thái cổ nên vẫn có chút kiêng kị lẫn nhau.
"Ngươi lại có thứ tốt tới thế này cơ à?" Ngoan thạch kêu to.
Nhóc tỳ đau lòng. Không bắt được Ly Long, Tất Phương, thiếu nữ áo tím,
Chư Kiền, trái lại còn mất một lần sử dụng Súc Địa phù nên dĩ nhiên là
nó không hề vui vẻ gì.
Không lâu trước, ở vùng ngoài di tích, một gã mặc áo bào xanh ám sát
nhóc tỳ, cuối cùng dùng cái phù này chạy trốn, từ lúc đó bị y theo dõi.
Về sau, gã áo xanh kia lại xuất hiện cùng với Phong Ấn giả của Côn tộc
đuổi giết, kết quả bị nhóc tỳ dẫn tới vùng nham thạch nóng chảy trên
không, lợi dụng tháp nhỏ giấu trong nham thạch giết chết.
Tuy gã áo xanh kia có lao được ra khỏi nham thạch nóng chảy nhưng lại bị nhóc tỳ dùng Long Giao Tiễn giết chết, lấy đi cổ phù trên người, tới
tận vừa rồi mới dùng lần đầu tiên.
Trên Súc Địa phù xuất hiện thêm một đường rạn, hiển nhiên là đã mất đi một lần sử dụng. Càng nhìn, nhóc tỳ lại càng thở mạnh.
"Ầm!"
Nhóc tỳ ném ngoan thạch lắm mồm xuống đất, đặt mông ngồi lên, há mồm thở dốc. Đoạn đường chạy trốn vừa rồi quả thật làm nó mệt muốn chết. Chạy
liên tục tới mấy canh giờ mà vẫn còn không thoát.
"Ái, ngươi ngồi sai chỗ rồi!" Đả Thần Thạch kêu lên tức giận.
"Ngươi nặng như vậy mà ta vừa chạy lại phải vừa ôm ngươi, mệt tới chết
đi được. Chẳng lẽ giờ không được ngồi lên sao?" Nhóc tỳ nói
"Cỡ hơn mười vạn cân mà ngươi còn nhấc lên được thì mang theo ta sao có
thể mệt được. Hơn nữa, ta đâu có muốn đi theo ngươi, tất cả là do ngươi
mang ta ra. Mà ngươi cũng có thể bỏ ta vào túi càn khôn cơ mà." Ngoan
thạch nói.
Nhóc tỳ bĩu môi, không ngồi lên nó thì đảm bảo nó sẽ chuồn đi, mà bỏ vào túi càn khôn thì khỏi cần nghĩ, đảm bảo cát vàng đều sẽ bị nó nhai
sạch.
Ngoan thạch bị nhóc tỳ soi mói, hơi sợ hãi nói: "Ngươi định làm gì?"
"Theo lời mấy tên kia, ngươi là Đả Thần Thạch, từ xưa tới này mới chỉ
xuất hiện có vài khối, có thể dùng để luyện chí bảo. Mang ngươi bên
người rất rắc rối, tốt nhất là ta luyện ngươi thành chí bảo luôn bây
giờ."
"Hừ, ngươi nghĩ mình là đại năng thượng cổ sao? Lại còn nghĩ luyện ra
chí bảo? Tu luyện thêm mấy ngàn năm nữa đi." Ngoan Thạch bĩu môi.
Nhóc tỳ lập tức bất đầu nện nó làm xung quanh rung động ầm ầm.
"Đừng đánh nữa, ta thu nhỏ lại là được chứ gì?" Tảng đá tru
lên ầm ĩ.
Cuối cùng Đả Thần Thạch phải thu nhỏ lại cỡ ngón tay, tỏa ra màu vàng
kim sáng bóng, bề mặt trơn như ngọc, nhìn có vẻ cực kỳ gắng sức.
Nhóc tỳ vừa lòng, buộc tảng đá vào búi tóc, để bên cạnh tháp nhỏ.
"A. . .đây là cái gì thế? Đừng buộc ta cùng với nó!" Lần đầu tiên ngoan
thạch để ý tới cái tháp nhỏ trong suốt. Tuy thân thấp chỉ cỡ một ngón
tay nhưng lại tạo cho nó cảm giác sợ hãi.
"Ngươi biết lai lịch của thứ đó sao?" Nhóc tỳ tò mò, hỏi.
"Không biết!" Đả Thần Thạch lắc lư để bay sang phía mặt bên kia, không
dám ở gần ngọn tháp, nếu không thật sự cảm thấy rất bất an
Nhóc tỳ nghỉ ngơi một đêm, dưỡng thương thế ổn thỏa, chuẩn bị lại đi ra
tiếp. Nó không lập tức đi tìm đám Hỏa Linh Nhi, Cửu Đầu Sư Tử vì sợ Tất
Phương, Chư Kiền, Ly Long theo sau.
"Mấy cấm địa có giá trị nhất ở Bách Đoạn Sơn là Chúc Phân Bảo Nhai, Bách Thảo Viên, cấm khu Thiên Cốt."
Sáng sớm, nhóc tỳ vừa rửa mặt vừa nghĩ thầm. Nó quyết định tới cấm khu
Thiên Cốt trong truyền thuyết nhìn một cái, cũng sớm định trước là nơi
đó sẽ không hề yên ả.
"Người kia cũng đã đi vào. Nhiều năm không gặp, không biết hắn mạnh tới mức nào rồi."
Nhóc tỳ mang vẻ mặt bình tĩnh, bước nhanh về phía trước.
Nhóc tỳ qua cửa màu vàng, đi xuyên thông đạo, vượt qua nhiều nơi, tới một vùng khá kỳ dị.
Đây là một vùng sa mạc không hề có sức sống, nơi nơi là sỏi đá cùng cát vàng trải dài vô tận.
Không phải là không có thực vật, nhưng mọc cũng rất thưa thớt. Cứ đi vài dặm lại lại gặp một gốc cây lớn, to vô cùng, như một con rồng già nằm
xuống, mà cành lá lại sum suê. Chút ít sự sống lại càng làm vùng đất này mang thêm vẻ thê lương.
Càng tiến gần trung tâm sa mạc thì số lượng sinh linh cũng càng nhiều
thêm, cổ mộc cũng xuất hiện nhiều hơn, sức sống trở nên rõ rệt hơn,
"Nơi này thật quái dị."
Sau khi đi tới trung tâm, vẻ mặt của nhóc tỳ biến đổi. Nơi này sinh cơ
bừng bừng, trái ngược hoàn toàn với những gì trước đó nhìn thấy.
Làm người ta giật mình nhất chính là đám cổ mộc không khỏi quá cao lớn,
cây đâm thẳng vòm trời, thân cây cao hơn ngàn thước thật sự là kinh
người. Hơn nữa, từng cành dây leo cũng vô cùng lớn, một cây cũng đã đủ
để quấn đầy một ngọn núi, cành cây như con rồng lớn vươn ra. Mọi thứ như tương phản hoàn toàn với cảnh tượng hoang vắng lúc trước.
"Tương truyền đây vốn là một vùng đất đầy hiểm nguy, không có lấy một
ngọn cỏ, nhưng do máu của thánh nhân nhuộm đỏ ngoài cấm khu nên thực vật ở đây cực kỳ sum xuê, vượt xa tưởng tượng." Một sinh linh nghị luận.
Chỉ ở khu vực ngoài đã như vậy, sinh cơ bừng bừng. Đằng trước xuất hiện
một khối bia lớn, trắng tinh như ngọc, mặt trên có chữ: Cấm khu Thiên
Cốt.
Ở trước đó có tụ tập rất nhiều người. Cường giả ở các chủng tộc lớn đều có mặt, ai nấy đều muốn đi vào nhưng vẫn còn do dự.
Cái bia cao ba mươi mấy mét kia như một cột mốc, vượt qua đó là vào cấm khu Thiên Cốt.
Đó là một vùng đầy hơi sương, cỏ cây thưa thớt, không hề tươi tốt, ngoài ra còn khói xám lượn lờ, từ xa xa nhìn lại, cả vùng đất này như trải
đầy xương trắng, mờ mịt mông lung.
"Đến tột cùng thì đã có bao nhiêu sinh linh chết ở đây rồi?" Nhóc tỳ giật mình.
Xương cốt trắng như tuyết chồng chất trên mặt đất.
"Uỳnh!"
Ở chỗ sâu trong cấm khu truyền ra tiếng động, có sinh vật mạnh mẽ đang
chiến đấu kịch liệt, ngay cả ở bên ngoài cũng cảm thấy mặt đất đang rung lên như thể đảo núi lấp biển.
Trong mơ hồ, mọi người nhìn thấy một đôi mắt xanh như hai ngon đèn thần xuyên qua làn sương màu xám làm người khác phải run mật.
"Sinh linh thuần huyết đang chiến đấu kịch liệt!"
Ai nấy đều bỏ qua ý định bước vào. Tới cả thái cổ di loại cực kỳ mạnh mẽ cùng chỉ ở bên ngoài xem, không muốn mạo hiểm, bởi vì trong đó đang có
thần thú ẩu đả.
"Nghe nói có sinh lính chiếm được một khối Thiên Cốt ở trong đó. Đúng là phúc duyên thâm hậu, làm ngươi khác hâm mộ không thôi."
Kẻ nào cũng chỉ có thể cảm thán. Đây không phải chiến trường của bọn họ.
"Uỳnh."
Tia sáng cao vạn trượng tỏa ra. Một thiếu niên nhân loại ẩn hiện trong
sương mù, đẩy lui một con thần thú màu xanh, khủng bố vô cùng, mỗi lần
đạp xuống đất đều tạo ra từng trận nổ vang như thể một người khổng lồ
đang bước đi.
"Đúng là hắn, người trọng đồng : Thạch Nghị!"
"Thiếu niên như thần, có thể kề vai với con nối dõi của chư thần!"
Rất nhiều người hô lên. Đây không phải lần đầu tiên Thạch Nghị phát uy
trước thế nhân. Từ khi tiến vào Bách Đoạn Sơn, Thạch Nghị vẫn luôn chinh chiến ở đây để tìm kiếm thiên cốt.
Cả ngươi hắn lóe sáng, được bao bọc bởi một tầng thánh quang, dáng người thon dài, tóc đen buông xõa, thần tư ngút trời như thần vương giáng
thế, gió thổi cỏ rạp!
Ở chỗ sâu trong cấm khu truyền tới tiếng bạo động, có thần điểu đang
chiến đấu kịch liệt với sinh linh thuần huyết, cả vùng hỗn loạn, vậy mà
hắn lại có thể giết vào giết ra, không hề bị ảnh hưởng.
Một con ma điệp xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ cánh, cả trời đất chấn động. Một tiếng nổ vang, một ngọn núi trong cấm khu bị chém đứt, làm bùi mù bay
đầy trời.
"Liệt Thiên Ma Điệp thật khủng khiếp. Thật quá cường đại." Mọi người kinh hãi.
Cả người con bướm kia đầy phù văn, tia sáng ngọc lóe ra chói mắt, đôi
cánh hơi rung lên, một luồng thần quang bay ra mà đã chém rụng cả một
ngọn núi. Người xem không khỏi kinh sợ.
Một đòn này vốn là đánh về phía Thạch Nghị nhưng lại bị hắn đỡ bay ra ngoài, hủy diệt tòa núi đá kia.
"Đó là một con Huyết Ma Điệp thuần huyết. Tương truyền tổ tiên của nó
chỉ khẽ rung cánh là cả trời xanh vỡ tan!" Có người sợ hãi than.
"Thật không ngờ nó lại thuần huyết. Mạnh mẽ tới mức vậy mà có thể trưởng thành thì rất có thể làm tái hiện thần uy của Ma Điệp thời thượng
coor1"
Con Ma Điệp mới chỉ dài hơn một thước nhưng đã đáng sợ tới kinh người.
"Nhưng một con Ma Điệp mạnh mẽ như thế lại bị Thạch Nghị đánh bại liên
tiếp bốn lần. Thật khó có thể tưởng tượng nổi, không ngờ hắn lại có thể
đánh thắng hậu duệ của Cổ Ma Thần."
"Có thể dễ dàng nhận ra là Thạch Nghị đang muốn thu phục nó, làm thú cưỡi, hoặc là chiến linh." Có người đưa ra phán đoán.
"Ầm ầm." Trời đất chấn động. Thạch Nghị bay lên trời, cả người tỏa ra
thần quang, vọt lên trời cao như một bức tượng thiên thần, tóc đen phấp
phới, con ngươi lóe lên màu ngọc bích. Hắn há mồm kêu từng tiếng, phun
ra thần quang năm màu, đập lên Liệt Thiên Ma Điệp.
"Cái gì, đây là bảo thuật Thần vương thái cổ: Ngũ Sắc Khổng Tước. Không
ngờ hắn lại cũng nắm giữ. Đây đã là loại thần thông kinh thế thứ năm mà
Thạch Nghị đánh ra rồi!"
Mọi người đều giật mình. Thiếu niên như thần kia thật đúng là như thiên
thần. Ngân hà mênh mông, đại chiến Ma Điệp, cuối cùng áp chế hoàn toàn.
"Nội tình của Vũ vương phủ thật kinh người. Không ngờ lại sở hữu tới cả
năm loại thần thông kinh thế. Có điều không phải là không có chỗ thiếu
sót. Tất cả đều chỉ là thu được từ di loại.
"Thạch Nghị thật khủng bố. Vậy mà lại có thể năm lần trấn áp Liệt Thiên Ma Điệp!"
Ai nấy đều sợ hãi than, trong lòng thầm sinh ra cảm giác bất lực. Thiếu
niên trước mắt quá cường đại, không ai có thể địch lại, khó có đối thủ ở cấm khu Thiên Cốt