Ầm!
Côn Bằng lao xuống từ tận vùng không gian bên ngoài Cửu Thiên, nó nhào
thẳng vào trong đại dương mênh mông, rồi lại biến thành một con cá lớn,
tên là Côn*, vùng vẫy tạo nên những cơn sóng biển to lớn, bao phủ bầu
trời.
(*): Loài cá lớn trong truyền thuyết.
Tương truyền, chỉ cần một hình thái Côn là có thể lật biển che trời, tẩy luyện ngân hà, tạo hóa vạn vật, vô địch thiên hạ!
Côn, là loài nghiêng về âm tính. Nó còn có hình thái Bằng, dương cương
bá đạo, có thể bay lượn đến Thái Hư, giương cánh nứt Hỗn Độn, Càn Khôn
đều không chứa nổi.
Mà Côn cùng Bằng kết hợp lại, vậy thì càng ghê gớm hơn nhiều, uy thế
không sao đo đếm được, nếu không thì sao mà trong thời đại Thái cổ cường giả mọc lên như nấm lại được xếp vào hàng Thập Đại Thần Cầm và Hung Thú Chi Liệt cho được.
Khi thật sự đã bước lên con đường này, sau khi đã bước đầu tu thành bảo
thuật Côn Bằng, phù văn biến hóa sẽ nhanh chóng tăng vọt rất nhiều lần,
uy lực tự nhiên cũng tăng theo, thần uy không tài nào chống lại.
Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng ở chổ đó, im lặng không một tiếng động, mà ở phía
sau nó như là khai thiên tích địa, con Côn Bằng lượn quanh như sương
gió, có thể lấp tứ hải, có thể lấn Cửu Thiên, uy thế vô cùng.
Rất lâu sau, cặp mắt nó mở ra, dị tượng phía sau phai mờ, Đại Dương, Cửu Thiên và Côn Bằng từ từ chui vào trong một ngọn núi lửa, nó dùng một
Động Thiên để nuôi dưỡng Côn Bằng, nơi đó có một tấm phù văn lấp lánh.
Cuối cùng, toàn bộ cảnh tượng đều biến mất.
Nhóc Tỳ đứng dậy, hai mắt có thần, tinh thần sung mãn, tâm linh yên
tĩnh, bảo thuật lần này đã lột xác và thăng hoa khiến cho cảm ngộ của nó càng thêm thâm hậu.
Một tháng này, nó nhiều lần hóa thân thành một con Côn Bằng, từ hải
dương bay thẳng lên chín tầng trời, trải qua một đời Côn Bằng, cũng là
một loại trải nghiệm.
Không nghi ngờ chút nào, đại thần thông này đã vượt xa bảo thuật Toan
Nghê, một khi khai chiến, tuyệt đối có thể quét ngang những bảo thuật
cùng bậc, bước đầu dưỡng thành vô địch thế!
"Việc tu hành của Côn Bằng thuật tạm thời đến đoạn kết!" Nó gãi gãi đầu, vô cùng hài lòng, ánh mắt trong veo tràn đầy ước ao, sẽ có một ngày nó
giống như chim thần kia, bay lượn tận Thái hư, chặt đứt Càn khôn.
Hơn một tháng khổ tu, nó bế quan bên trong vùng Tịnh Thổ này, không có
gặp người ngoài, cũng không có cảm thấy cô đơn mà ngược lại vô cùng vui
vẻ, mỗi giây mỗi phút đều có thu hoạch và cảm giác vui sướng.
Nó đi ra Tịnh Thổ, đầu tiên là tìm tới Thanh Phong, tiếp theo thì tìm
thấy tên Nhị Ngốc Tử, hai con mắt xanh lè lóe sáng của nó cả ngày cứ
nhìn chằm chằm vào những con linh thú của Bổ Thiên Các, bọn họ tụ tập
lại chung một chỗ mà đánh chén ngon lành một trận.
Ở thế giới của nhóc siêu quậy, nếu mỗi ngày có thể ăn ngon thì như vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Bóng Lông cũng lấm la lấm lét chạy tới, mấy ngày gần đây nó rất thành
thật, bởi vì đã ăn vụng mấy cây linh dược của Bổ Thiên Các, vì sợ bị bại lộ nên vẫn trốn ở bên trong chổ ở của Nhóc Tỳ.
"Chít chít!" Con vật nhỏ màu vàng kêu réo không thôi, bởi vì có uống
thêm rượu Hầu Nhi nên toàn thân nó tỏa ra bảo quang, bắt đầu đánh Túy
quyền, mấy lần thiếu chút nữa đã nhào đầu vô đống lửa bên cạnh.
"Ồ, không đúng lắm." Nhóc Tỳ hơi nhạy cảm rồi chụp lấy Bóng Lông, tỉ mỉ
cảm ứng thì phát hiện trong cơ thể nó rất óng ánh, lại có dấu hiệu ngưng tụ thành phù văn.
Nó lập tức vui mừng, nên biết rằng đây chính là Chu Yếm, có khả năng là
một con hung thú Thái cổ chân chính, bảo thuật được thai nghén trong cơ
thể rất kinh người, được mệnh danh là thần thông cái thế.
"Ba đầu sáu tay, Bảy mươi hai biến của ta mau mau sinh ra đi nhen!"
Nhóc Tỳ ra sức đẩy đẩy Bóng Lông đang say nhè, con vật nhỏ xíu có bộ
lông vàng này đầu óc choáng váng, nấc lên từng tiếng nhỏ, vô cùng mê
man.
"Tên chết dẫm này quả nhiên đáng sợ, đừng nói là một vị Chí cường giả
niết bàn nhen?" Nhị Ngốc Tử ngờ vực, nhìn chằm chằm Bóng Lông màu vàng
to bằng nắm tay kia.
Nhóc Tỳ vò đầu.
Lúc trước, sâu trong dãy núi kia, tứ đại sinh linh quyết đấu, ngoại trừ
một con Thần tước đỏ như lửa ra thì còn có một con sinh linh màu vàng
loáng thoáng xuất hiện.
"Chi chít!"
Bóng Lông không ngừng kêu réo, ôm lấy cái ly rượu cao bằng người nó như muốn uống nữa, kết quả thiếu chút nữa đã bị đè xuống.
"Con chim kia thật là lợi hại, một đám sư huynh đệ đều bị nó đẩy ngã, thật là hung hãn mà."
"Nó nói là tới tìm đứa nhỏ hung tàn, chẳng lẽ là bằng hữu của tiểu sư đệ?"
Người của Thiên Tài Doanh xuất hiện, vừa bàn tán vừa đi tìm Nhóc Tỳ.
"Sao vậy, lại có chuyện gì nữa hả?" Nhóc Tỳ nghi hoặc.
"Tiểu sư đệ, ở ngoài sơn môn có một con quạ rất lớn, kêu réo không
ngừng, nó nói là huynh trưởng của đệ, hơn nữa còn biết vị công chúa Hỏa
Linh Nhi Mập Mạp kia nữa, nó muốn hai người đi đón nó." Một vị sư huynh
lên tiếng.
Bọn họ đang tuần tra sư môn thì gặp một con quạ đen từ trên trời lao xuống quạ quạ chít chít, kêu réo rất nhiều câu bậy bạ.
Mỏ quạ đen thiệt bỉ ổi, trêu ghẹo một đám đệ tử khiến bọn họ không phục
nên giao thủ cùng nó, kết quả là đều bị quật ngã, cho đến khi nhìn thấy
một vị trưởng lão xuất hiện thì nó mới nói ra ý định của mình.
Nhóc Tỳ kinh ngạc rồi sau đó đoạn được kẻ này là ai.
Khoảng cách phải đến mấy chục đến hàng trăm vạn dặm, lại cách một Đại
Hoang vô tận, tên này lại bay ngang qua tìm tới tận cửa, thật sự là
không đơn giản.
Đồng thời Hỏa Linh Nhi cũng nhận được tin tức này, nàng tức giận lật
tung cả chiếc bàn ngọc, dẫn theo một đám người chạy thẳng về ngoài sơn
môn.
Mập Mạp? Trời mới biết được cái biệt hiệu quỷ quái này, chỉ có tên tiểu
tặc kia mới nói thôi, người khác đời nào biết được thế nhưng cũng rất ít khi hắn mời gọi như vậy, vậy mà hiện tại một con chim cũng dám tới đùa
giỡn nàng?
Ngoài sơn môn, một con quạ lớn màu đên hả hê không ngừng , khoác lác với một đám đệ tử trẻ tuổi, nó nói ăn qua Bạch Hổ, gặm qua Đại Bằng, thậm
chí còn chiến Chư Kiền, đánh ngã hung thú thuần huyết hình người nữa.
Đặc biệt là nó lại còn liếm mỏ, kết thân với một vị trưởng lão và trò chuyện rất vui vẻ.
Nhóc Tỳ đi tới, liếc mắt nhìn thấy một con quạ lớn thì khá là kinh ngạc, nhìn thấy được vẻ phong trần mệt mỏi, linh vũ lù xù của con quạ này,
hiển nhiên đã phi hành trong thời gian tương đối dài.
"Nhị Ngốc Tử, thấy đại ca mà không tới bái kiến hả!" Nó nghênh ngang la hét, đúng là Đại Hồng Điểu rồi.
Quái điểu không lông tức giận, suy cho cùng, bối phận của nó đủ để làm
tổ tông của con Hồng Điểu to xác này, kết quả thì lại bị con chim này
xưng hô là như thế, trong lòng vô cùng tức giận.
"Mập Mạp không có tới sao, thật sự không có đầu óc gì hết, uổng cho ta
thương nhớ nàng, còn mang một vài đặc sản tới nữa chứ, vậy mà chẳng thèm ra nghênh tiếp ta gì cả." Đại Hồng Điểu hả hê, thế nhưng cũng không dám đụng đến Nhóc Tỳ, nó biết rõ sự hung hàn của tên nhóc này.
Không ngờ rằng, một thiếu nữ có đường cong hoàn mỹ, lồi lõm rõ nét, sở
hữu thân hình rất chuẩn đã dẫn theo một nhóm người đi vòng ra đằng sau,
chặn đi đường lui của nó.
"Đánh cho ta!"
Một tiếng hét lớn truyền tới, Hỏa Linh Nhi sóng mắt lưu chuyển, khuôn
mặt trắng mịn đầy sát khí, thân thể mềm mại nhanh nhẹn, nàng tức giận
đến run rẩy cả người, nhất thời phù văn tuôn ra ngoài như là cơn mưa lớn ập thẳng tới con chim lớn màu đen kia.
"Gào..." Đại Hồng Điểu kêu thảm thiết, cái mỏ quá khốn nạn nên mới rước lấy báo ứng như thế.
"Đánh nó cho ta, vặt hết sạch lông luôn, không cần nể nang gì cả, lấy
lông về làm quạt, mỗi người một chiếc, đây chính là di chủng đấy!" Hỏa
Linh Nhi hô lớn, cùng xông lên với một nhóm sư huynh mụi.
"Di chủng hả, vật liệu rất tốt, có thể gặp chứ không thể cầu, mau mau!"
Nhóm người vừa nghe thấy thế thì đều hưng phấn, con mắt phát sáng cùng
xông nhanh về phía trước.
"Ta @#$%..." Đại Hồng Điểu nguyền rủa, nó vô cùng hối hận, đúng là không nên dây vào nữ nhân a, nó nhìn về phía Nhóc Tỳ như đang cầu viện.
Một cá nhân đánh không lại di chủng, một nhóm người tuyệt đối không
thành vấn đề, những đệ tử này cùng đánh như máu gà, hận không thể một
người rút trên mấy chục cái lông chim.
Một người đánh không lại một con di chủng, thế nhưng một nhóm người
tuyệt đối không thành vấn đề, những đệ tử này hăng như gà chọi rồi, ai
ai cũng hận không thể bứt đi mấy chục cái lông chim.
"Cứu mạng, bà mập xinh đẹp lại lên cơn rồi!"
Thế nhưng Nhóc Tỳ vẫn rất bình tĩnh, chóng cằm, tìm một tảng đá lớn ngồi xem cuộc vui, cơ bản không thèm để ý gì cả.
"Mập Mạp, còn nhớ hay không, đây chính là tên mà ngày trước nhóc con
hung tàn thường hay kêu ngươi đấy..." Đại Hồng Điểu kêu thảm thiết, một
nhóm người vọt tới, sử dụng phù văn tiến hành áp chế nó, điên cuồng vặt
lông trên người nó.
"Ngươi câm miệng!" Hỏa Linh Nhi tức giận, nàng vóc dáng rất uyển chuyển, thon dài và xinh đẹp, ngọc thể nhanh nhẹn, làm sao so sánh với Múm máp
được chứ?
"Ta có độc, lông chim toàn thân đều có đọc, có thể ăn món hồn cốt của
Chư thần, các ngươi không tin thì tự mình đi mà xem." Nó run lên, lập
tức khói đen tràn ra ngoài.
"Quả nhiên có độc, lông chim tỏa ra màu đen, còn chảy máu nữa." Có người kinh ngạc thốt lên.
Bởi vì lông chim bị nhuộm màu, những màu đen ở bên ngoài biến mất, bên
trong lộ ra màu đỏ tươi vô cùng rực rỡ, giống như là máu vậy.
"Không có chuyện gì đâu, thật ra nó có màu hồng, chỉ là nhuộm màu mà
thôi." Nhị Ngốc Tử xuất hiện, hơn nữa rất bỉ ổi, từ trong nhóm người
đánh lén đạp một cước đá văng Đại Hồng Điểu vào trong ao nước trước sơn
môn.
Đại Hồng Điểu rơi xuống nước vỗ vỗ cánh, lúc này thì nó đã hiện nguyên
hình và đang thu hút rất nhiều cặp mắt thèm thuồng, bởi vì những chiếc
lông có màu đỏ tươi trông rất xinh đẹp, còn lưu chuyển những bảo quang
nữa.
"Nhị Ngốc Tử, ta sẽ không để yên cho ngươi!" Đại Hồng Điểu kêu thảm
thiết, nó bị một nhóm người bao phủ lại, mọi người của Bổ Thiên các cùng nhào tới không thèm đếm xỉa gì tới nó.
Quái điểu không lông giải thích: "Có nhìn thấy bộ dạng của ta không hả,
đó chính là kết quả của việc cống hiến lông chim đấy, chúng ta đều là
đồng loại, lông chim đều ẩn chứa thần tính chí cường, sau khi làm thành
lông vũ là có thể..." Nó rất bình tĩnh, còn chưa nói hết thì nhiều người ở trên bờ đã nhào hết xuống ao.
Đại Hồng Điểu gầm rú, sau thời gian không lâu thì nó đã bị vặt hết sạch
lông, cả người trọc lốc, xứng đáng với tên gọi Đại Ngốc Tử, nó kêu la
liên hồi.
"Mập Mạp, vậy là được rồi." Nhóc Tỳ truyền âm cho Hỏa Linh Nhi, cố gắng khuyên bảo, kết quả lại gợi nên một chiện chiến nữa.
Lần trước, nó gọi công chúa Hỏa quốc là Mập Mạp, đặt ngang hàng với Hạ U Vũ và Nữ chiến thần, Hỏa Linh Nhi cũng đã nuốt cơn tức giận vào trong
bụng, suýt chút nữa thì đã bùng phát.
Lần này thì thật sự đã bùng phát, nàng tức đến nổ phổi cùng đại chiến
với nhóc siêu quậy,
kết quả lại bị nhóc siêu quậy quật cho ngã lăn.
"Sư mụi đừng thế nữa, vô ích mà thôi." Nhóc Tỳ ngồi chồm hổm, gõ gõ cái
tráng trắng mịn của nàng, rồi lục soát cướp lấy bảo vật trên người nàng
nữa.
"Tiểu tặc, ta liều mạng với ngươi!" Hai mắt Hỏa Linh Nhi phun lửa,
gương mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng vì tức giận, nhưng chẳng thể giãy
giụa được gì, cứ thế mà bị nhóc siêu quậy đè nằm trên mặt đất, cướp đoạt sạch sành sanh.
"Tất cả nhanh đánh hắn cho ta!" Công chúa Hỏa quốc nói.
May là Nhóc Tỳ đủ mạnh mới không có bị đánh hội đồng, nếu không cũng
chẳng khác gì Đại Hồng Điểu bị chà đạp giày vò, nhưng sau cùng may mà
con chim này cũng trốn ra được.
Đại Hồng Điểu rất thảm, toàn thân không còn một sợi lông nào cả, nó ảo
não trốn ở đằng sau Nhị Ngốc Tử, cùng bọn nó tiến vào trong Bổ Thiên
các.
"Tiểu sư đệ, sao đam mê của đệ khác người vậy, toàn yêu thích nuôi dưỡng những loài cổ quái thế, lại nuôi thêm một con chim kỳ lạ chẳng một cộng lông nào?"
Trên đường đi có người bắt chuyện, nhìn chằm chằm về phía con chim lớn
đang cắm đầu gần sát đất đi bên cạnh kia, cảm thấy nó rất mập, hầm chín
thì có thể ăn đến mấy ngày.
"Uhm, bọn họ là huynh đệ ruột đó, đây gọi là Đại Ngốc Tử, còn đây là Nhị Ngốc Tử." Nhóc Tỳ tương đối bình thãn giới thiệu.
"Đây là huynh đệ cùng tộc với ta." Da mặt Nhị Ngốc Tử dày cộm, bấy lâu
nay đã thích ứng với điều này, không chút lúng túng cứ thế mà giới
thiệu.
Đại Hồng Điểu như muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, đỏ mặt tía tai, nó
vô cùng buồn bã, sao lại xui xẻo vậy không biết, lại bị người khác vặt
lông rồi trở thành Đại Ngốc Tử.
"Quá đau xót, ta quá đáng thương mà, Nhị Ngốc Tử, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!" Đại Hồng Điểu kêu thảm thiết, nó tan nát cõi lòng, muốn
quyết chiến một trận với quái điểu không lông kia, bây giờ hai đứa chúng nó giống y như nhau vậy.
Không thể không nói, nghị lực của nó rất lớn, sau khi chia tay ở Bách
Đoạn Sơn, tìm hiểu đường đi, rồi bay ngang qua Đại Hoang mênh mông,
tránh thoát rất nhiều sinh linh đáng sợ để đi tới Bổ Thiên Các, tất cả
đều vì lời giới thiệu của Nhóc Tỳ muốn bái sư học nghệ, nó nhớ mãi không quên chiếc lông thần kia.
"Đừng đánh nữa, ta truyền cho ngươi một vài bảo thuật và đại pháp, như
vậy có thể giúp cho tốc độc của ngươi tăng lên một khoảng dài." Nhóc Tỳ
nói.
Bổ Thiên Các sắp sửa phát sinh kịch biến, Nhóc Tỳ dạy cho Đại Hồng Điểu
một vài phù văn để giúp nó tăng cao thực lực, đây chính là pháp môn của
Học viện Trục Lộc, truyền thừa từ Kim Sí Đại Bằng, có thể giúp cho tốc
độ bay của Đại Hồng Điểu càng nhanh hơn.
Sau ngày hôm đó, Đại Hồng Điểu bắt đầu rèn luyện rất giang khổ, nó cảm
ngộ và tu hành pháp môn này, cả người không ngừng phát sáng, lông chim
màu đỏ đậm pha lẫn một vài màu vàng nhạt bắt đầu mọc trở lại.
Nó không giống như Nhị Ngốc Tử có thân thể không tốt, nó chỉ tạm thời
trụi lông mà thôi, chỉ nửa tháng là đã mọc ra lông mới rồi, hơn nữa tốc
độ phi hành càng nhanh hơn nữa.
Trong ánh lửa lẫn màu vàng nhạt, nó giống như một tia điện bắt đầu phi
hành, Đại Hồng Điểu thoát khỏi vẻ ủ rủ, lại bắt đầu cười hả hê.
Tháng ngày tiếp theo đó, Nhóc Tỳ cứ thế vào Tàng Kinh Các, mỗi ngày đều xem kinh văn, nghiền ngẫm từng quyển.
Nó đọc kinh văn ở rất nhiều phương diện, lúc đầu không cảm thấy thứ gì
hết, thế nhưng mỗi lần sau khi đọc xong thì lại cảm thấy tinh thần càng
thêm thoải mái, hoạt tính của cơ thể không ngừng tăng cường, đạt được
lợi ích to lớn.
Cứ thế ba tháng lại trôi qua, nó đã xem hơn phân nửa cốt thư trong Tàng
Kinh Các, nhiều lúc đi thỉnh giáo Tế Linh, rồi lại chăm chú nhìn xuống
bùn đất nơi gốc cây của nó, bởi vì đây chính là nơi đã khai quật lên Côn Bằng cốt.
Đáng tiếc, cuối cùng chẳng có thu hoạch gì cả, dây leo già như lạc vào cõi trầm miên, vẫn yên lặng cực kỳ.
Cuối cùng, nó lại một lòng một dạ tập trung tinh thần vào Tàng Kinh Các, hết xem bộ kinh văn này đến bộ kinh văn khác, thu được rất nhiều môn
tiểu thần thông.
Ngày hôm đó, Liễu Lão canh cửa tự mình chọn cho nó mấy bộ kinh văn, tất
cả đều cuồn cuộn những tia điện, ánh chớp, phù văn vô cùng rườm rà.
Nhóc Tỳ vui mừng, đây chính là bảo thuật trấn giáo của Bổ Thiên Các, có
quan hệ với lôi điện, tuy rằng không trọn vẹn, mặc dù không có bản hoàn
chỉnh để đọc, thế nhưng giá trị vẫn không sao lường được.
Trùng hợp hơn nữa là, nó đã học qua bảo thuật Toan Nghê, cũng là pháp
môn Lôi điện, hai thứ này liên hệ mật thiết với nhau, có thể tương hổ
tham khảo lẫn nhau.
"Cảm ơn lão bá!" Nó thành tâm cảm tạ.
Tóc tai của Liễu Lão bù xù, cả ngày chỉ nằm ở trên chiếc ghế mây trước
cửa mơ mơ màng màng, thế nhưng lại rất tốt bụng với Nhóc Tỳ, càng ngày
ngày yêu mến.
"Bảo thuật của Bổ Thiên Các ta chú trọng ở 'tích lũy dần dần', đọc kinh
văn càng nhiều thì sự lý giải càng sâu sắc, thành tựu cho ngày sau càng
lớn hơn. Lý do không cho cháu học bảo thuật trấn giáo ngay từ đầu là vì
sự tích lũy của cháu còn chưa có đủ, trước kia cháu đột phá quá nhanh
cho nên bây giờ cần phải đọc thật nhiều kinh văn mới có thể hóa giải
khốn cảnh của cháu." Liễu Lão nói.
Nhóc Tỳ khiếp sợ, vị lão tổ này tuyệt đối rất khủng bố, giống y như Quỷ
Gia vậy, có thể nhìn ra sự thăng tiến cảnh giới quá nhanh của nó.
Hiển nhiên, đây chính là một cường giả khó có thể tưởng tượng được! Cả
ngày chỉ bảo vệ Tàng Kinh các thì sao không biết được cốt thư nào, trước đây không chỉ cho nó vì sợ nó nóng lòng đốt cháy giai đoạn thì không
tốt.
Lão ta là một Chí Cường Giả, có lẽ những đệ tử khác tới đây chọn kinh
văn cũng đều được lão chỉ điểm, từ lâu ông ta đã nhìn thấu căn bản của
Nhóc Tỳ nên đã lựa chọn quyển kinh văn tốt nhất cho nó.
"Thần thông mạnh nhất Giáo của chúng ta... Kỳ thực là Bổ Thiên Thuật,
nhưng đáng tiếc là đã thất truyền từ thời Thượng cổ rồi, trận chiến đó
quá mức khốc liệt, Chư thánh tranh bá, Thần linh phát điên, ngay cả Tế
Linh đại nhân cũng suýt chút nữa thì chết đi."
Liễu Lão thở dài, tóc trắng ngổn ngang, có vẻ càng già nua hơn, về trận chiến đó ông ta rất canh cánh trong lòng.
Đặc biệt là Bổ Thiên Các hiện tại gặp phải tai ương, sắp có xảy ra kinh biến, ông ta càng có vẻ buồn bã hơn.
Sau ngày đó, Nhóc Tỳ lại bắt đầu tu hành bảo thuật Lôi Đạo, toàn tâm
toàn ý tập trung vào môn này, ngày ngày tắm rửa trong ánh chớp, tia điện bay lượn cả người.
Nó chìm đắm trong pháp tắc Lôi Đạo, mất ăn mất ngủ, quên hết mọi việc,
lấy Lôi điện gột rửa thân thể, rèn luyện gân cốt, ngay cả đến hô hấp
cũng xuất hiện những tia chớp.
"Ngươi đến rồi!"
Đây là một tòa linh sơn, phía trên có tia điện đan chéo, ánh chớp xèn
xẹt rối loạn đánh xuống, giống như là một vùng biển mênh mông, đây chính là nơi tu hành Lôi Đạo của lão tổ Mộ Viêm.
Cả đỉnh núi chỉ có một tòa cung điện, bên trong ánh chớp có phóng thích
những luồng khí tức bất hủ, lôi điện chính là một trong những thần thông trấn giáo của Bổ Thiên Các, tự nhiên sẽ có ý nghĩa vô cùng phi phàm.
Mà nơi đây lại là một trong những thánh địa, bình thường cơ bản không cho phép một ai tiến vào linh sơn.
Vì cứu Bóng Lông mà Nhóc Tỳ đã có một lần tiến vào nơi đây, đây cũng là
lần thứ hai nó tiến vào, muốn gặp Lôi Tổ mong nhận được sự chỉ điểm về
bảo thuật trấn giáo từ ông ta.
"Xin tiền bối chỉ điểm." Nhóc Tỳ nói.
Lôi Tổ xem ra rất uy mãnh, sợi tóc cứ như là cương châm, khi cặp mắt
nhắm mở thì như xuất hiện những ánh chớp bay lượn, vô cùng khiếp người,
còn khi cùng người nói chuyện, miệng và mũi đều dâng lên những tia chớp, ầm ầm rung động, cảnh tượng ghê rợn.
Ông ta nở một nụ cười hòa ái, nói: "Ngươi rất khá, sẽ có một ngày đạt
được thành tựu xuất sắc, vang danh đại đại, thậm chí có thể rời khỏi
Hoang vực ra ngoài tranh bá."
Ông ta mặc dù hung mãnh thế nhưng lại rất hiền lành với Nhóc Tỳ, chỉ
điểm đến nhập tâm, truyền thụ tất cả những cảm ngộ của mình để có thể
giúp cho con đường về lĩnh vực Lôi Đạo của nhóc siêu quậy tăng nhanh như diều gặp gió.