Đây chính là một thời gian gặt hái thành quả, cũng là tháng ngày phong
phú nhất, mỗi ngày Nhóc Tỳ đều tập trung tu hành, tinh thần sung mãn,
mỗi ngày đều cảm thấy vui sướng.
Ngoài ra, khi nhàn rỗi thì nó đi gặp các đồng môn, mở một vài bữa tiệc
lớn, đồng thời nói Bóng Lông đi trộm một vài bình rượu lâu năm của các
trưởng lão về lai rai, thật là thoải mãi.
Đây là một khoảng thời gian vui sướng, cho dù sau này khi thời gian trôi qua bao lâu thì nó vẫn không hề quên những khoảnh khắc này, vĩnh viễn
ghi nhớ trong lòng.
Rất nhiều năm sau, mặc dù có rất nhiều người đã không còn tồn tại trên
đời, thế nhưng nó vẫn có thể nhớ rõ mồn một những nụ cười, dáng điệu của bọn họ.
"Sư huynh, các huynh lại thua rồi, phạt thêm ly nữa."
Đây là một buổi tối tràn ngập những tiếng cười, cả đám người vui vẻ uống đến say khướt, ngay cả một vài sư tỷ cũng người đầy mùi rượu, mặt mày
đỏ kè, trông còn yêu kiều hơn hoa.
Xa xa truyền tới tiếng gào thét của Hùng Phi trưởng lão: "Con bà nó, tên nào dám trộm rượu thuốc của ông, đừng để ông mày bắt được!"
Trong lúc đó, lại truyền tới những lời nguyền rủa của Trác Vân trưởng
lão, lão ta càng thê thảm hơn, cả hầm rượu lâu năm không còn bao hũ, tất cả đều biến mất không thấy đâu.
Đối với chuyện này, cả đám thiếu niên thiếu nữ đều cười rộ lên, ai nấy
mặt mày đỏ bừng, uống đến tâm tình vui sướng, vô cùng hài lòng.
"Haizz, vậy là phải biệt ly rồi, không biết đến khi nào mới gặp lại, tiểu sư đệ các ngươi hãy bảo trọng."
"Sư huynh, sư tỷ, mọi người cũng bảo trọng!"
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tiễn biệt, một tháng qua thì đã có
một vài đệ tử trọng yếu của Bổ Thiên Các lần lượt ra đi, được đưa tới
một nơi khác.
Ly biệt đều là thương cảm, tuy rằng lòng người đã say, bọn họ uống rất
vui vẻ, thế nhưng cuối cùng vẫn đượm lại u buồn, tràn đầy gượng gạo
không muốn ra đi chút nào. Dù sao cũng đã sinh hoạt nhiều năm ở chỗ này.
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở về!"
Lại thêm một nhóm sư huynh sư tỷ rời đi chốn Bổ Thiên Các quen thuộc
này, đi tới một khu vực vô cùng xa lạ, tránh né những đại họa có thể
giáng lâm xuống trong nay mai.
Nhóc Tỳ cũng không biết đã tiễn biệt bao nhiêu nhóm người rồi, Thiên Tài Doanh đã đi hơn phân nửa, những môn đồ của các lão quái vật càng không
thấy tăm hơi đâu, chỉ còn sót lại được vài ba người.
"Tiểu sư đệ, đệ chừng nào thì đi vậy?"
"Ta vẫn phải ở nơi này tu hành Lôi Thuật, chờ khi nào có thành tựu thì
sẽ đi thôi." Nhóc Tỳ đáp, nó rất hi vọng Thanh Phong sẽ mau nhanh chóng
rời đi, thế nhưng Thanh Phong lại không chịu, nằng nặc một hai chờ đi
cùng với Nhóc Tỳ.
Sau đó, nó lại bắt đầu xung kích cửa ải tu hành thứ nhất.
"Ầm ầm"
Tiếng sấm kinh người, ánh điện đan dệt trên linh sơn như những thác nước từ từ trút xuống, xuyên thủng phù văn hộ thể của Nhóc Tỳ, đánh thẳng
lên trên người nó, khóe miệng của nó chảy một vết máu tươi, cả người bị
nện bay rơi xuống dưới vách núi.
Bịch một tiếng, cơ thể mạnh mẽ như nó mà cũng không chịu nổi, cả người
đau nhức, xương khớp gần như đứt rời, một hố sâu hình người được tạo ra
dưới mặt đất.
"Tiền tối, đánh nhẹ chút a." Nó nhe răng nhếch miệng.
"Muốn học pháp tắc Lôi Đạo thì phải dùng tâm để lĩnh hội, dùng thân thể
để nhận biết, không trải qua sự gột rửa của Lôi kiếp thì sao hiểu được
chân nghĩa và huyền bí bên trong?"
Râu tóc lão tổ Mộ Viêm như thép, trông uy mãnh vô cùng, lão không lưu
tình chút nào, lòng bàn tay phát sáng, một chuỗi sét tàn khốc bay tới
lại tiếp tục đánh bay Nhóc Tỳ.
Mà mặt đất cũng bị nổ nát tan, những tảng đá nặng đến vạn cân cũng trở thành bột mịn.
Nhóc Tỳ hét thảm, chuyện này đúng là chẳng khác nào đang tôi luyện dưới
địa ngục, hồi trước chỉ là ngộ đạo, cảm ngộ những tinh hoa phù văn của
Lôi Thuật mà thôi, nhưng hiện tại lại phải tu luyện vô cùng thê thảm như thế này.
"Cháu sẽ tập trung cảm nhận!" Nhóc Tỳ kiên trì đối kháng lại Lôi Tổ,
thân thể nó phát sáng, phù văn màu vàng lấp lánh hóa hình thành một con
Toan Nghê gầm thét xông lên trước.
"So với trước đây thì có chút tiến bộ thế nhưng vẫn còn chưa được, chưa
đạt đến cực cảnh của ngươi!" Lão tổ Mộ Viêm nói rồi há miệng phun ra một luồng lôi hà tấn công tới.
Ầm một tiếng, Toan Nghê nứt ra rồi nổ tung, tia điện màu vàng bay lượn
san bằng một khu rừng núi thành bình địa, không lưu lại thứ gì.
"Lôi Điện đại biểu cho sự cuồng bạo, hủy diệt, là một trong những bảo
thuật công kích mạnh mẽ nhất, thế nhưng nó cũng có sinh mệnh của mình,
có thể dựng dục tân sinh, hiện tại ngươi chỉ mới hiểu một mặt về tính
chất hủy diệt của nó mà thôi."
Mộ Viêm hướng dẫn, lão tắm rửa trong ánh chớp, khí tức càng thêm cường
thịnh, tựu hồ có một loại tràn trề sức sống, sau đó lại tiếp tục đánh
Lôi Điện về phía Nhóc Tỳ.
"Cháu toàn bị đánh thì tất nhiên chỉ có thể cảm ứng được tính chất huỷ
diệt của nó chứ mấy." Nhóc Tỳ gào thét thảm thiết, ra sức phản kháng,
hai cánh tay nhỏ đều biến thành màu vàng, hết tia chớp này đến tia chớp
khác được nó đánh về phía trước.
Thế nhưng, cảnh giới nó kém xa lắm, một người là cao thủ hiếm có của Bổ
Thiên Các, còn một người mới chỉ là một đứa bé thì làm sao có khả năng
trở thành đối thủ được.
Kết quả, nó lại bị đánh bay, một tia chớp đánh cho cả người cháy khét, tóc nổ lốp đốp, mùi thịt bốc lên.
"Thật là thơm nhen!" Xa xa, Nhị Ngốc Tử đang cười trên nổi đâu của người khác, liếm liếm cái miệng, rất muốn nhào về phía trước cắn một miếng.
"Đúng là thơm, rất muốn thử một miếng nha" Đại Hồng Điểu cũng nói như
vậy, quan điểm của hai chúng nó lại được một lần đồng thuận hiếm thấy
này.
"Ầm!"
Nhóc Tỳ ngang trời lao đến, điều động lấy tia chớp y như là một vị Lôi
Thần vàng kim, liên tiếp thả ra mười tám luồng tia điện nhắm thẳng lên
người chúng nó.
"Gào..."
Hai con chim kêu lên những tiếng quái dị, lông chim cháy khét, chúng nó
bị đánh bay sang một bên, khói trắng từ trên người bốc lên, không ngừng
nằm co giật tại chỗ.
"Đau chết mất!"
Một tảng đá ở bên cạnh chúng nó cũng lăn lộn không ngừng, chính là Đả
Thần Thạch, mặc dù cũng trúng tia điện thế nhưng nó cũng chả đau nhức
đến nổi như vậy, tức khí nên hai con chim nhào tới cắn nó.
"Gào..."
Xa xa, Nhóc Tỳ lại kêu đầy đau đớn, đây chính là lần đầu tiên từ khi
xuất đạo bị đánh thê thảm như thế này, ngay cả Quỷ Gia từng trừng trị nó cũng không bá đạo đến như thế này, hiện tại nó bị đánh đến bầm dập, rất nhiều tia điện phập phù trong người.
Nếu như người bình thường thì sớm đã bị tia chớp xuyên thủng từ lâu rồi, chính đến nó cũng cảm thấy đau nhức, thân thể bốc mùi khét lẹt, cảm
giác hình như gần chín tới nơi rồi.
Đây là một đợt rèn luyện chả khác gì bị đày ở Địa Ngục, không khi nào
dừng lại cả, nó rất mong muốn mau mau kết thúc việc tu hành, quả thật
quá đau đớn rồi.
"Thiên phú của ngươi rất tốt, thế nhưng một đường liên tiếp chiến thắng
thành quen, thiếu những cuộc chiến bại, như vậy là không tốt." Mộ Viêm
nói.
Nhóc Tỳ: "..."
Nó cũng chẳng biết nói gì cho đúng cả, cuối cùng nhịn không được nữa kêu to: "Ta chính là tới học Lôi Thuật, không phải đến bị đánh bại, cuộc
đời ta phải là một đường hát vang, mãi mãi vô địch!"
"Rất tốt, niềm tin thật lớn, đúng là có tính cách cứng cỏi để thành một Chí Cường Giả, lại nhận tiếp một đòn."
Ầm một tiếng, ánh điện mấy chục tầng, cứ như là sóng lớn đập bay nó té
trên mặt đất, Nhóc Tỳ vừa gào vừa khóc thảm thiết, cả người đau nhức,
vừa mở miệng cầu xin thì một ánh chớp từ dưới bụng hướng thẳng lên trên.
Cảm giác dằn vặt này, cảm giác đau nhức này khiến cho nó muốn chết đi, thật sự rất đau khổ.
Cứ như thế, bị đánh từ sáng sớm cho tới chạng vạng thì Lôi Tổ Mộ Viêm
mới chịu thả nó ra, dặn dò nó không được lười biếng, cứ đi Tàng Kinh Các xem kinh văn cổ.
Nhóc Tỳ thê thảm, cả người cháy đen, tóc tai cháy khét, chỉ có một đôi
mắt vẫn trong sáng vô cùng, những nơi khác chẳng khác nào than đá cả,
gần như chẳng thể nhận ra nó là ai.
Đại Hồng Điểu, Nhị Ngốc Tử bước tới chào hỏi đều bị nó đánh bay, cái mặt nó đã đen xì, hai tên khốn này dám cười trên nỗi đau của nó, cười khúc
khích kia kìa.
"Ấy da, đây không phải là Hùng Hài Tử thần võ ngút trời, danh chấn thiên hạ sao!." Hỏa Linh Nhi đi tới, yêu kiều thướt tha, hào hoa tao nhã,
hiển nhiên đã nghe được lời đồn hôm nay Nhóc Tỳ được 'dạy dỗ' nên cố ý
chạy tới xem trò vui.
"Chớ chọc ta!" Nhóc Tỳ vừa mới lên tiếng thì những làn khói đen từ trong miệng bay ra ngoài, bước đi xiêu vẹo, thật sự đúng là đã bị hành hạ đến thảm thương.
"Ha ha ha, sao ta lại vui thế không biết nữa, làm sao thế, bị người
nướng chín? Ngày thường không phải thích ăn thịt di chủng nướng hay sao, hôm nay gặp phải báo ứng đấy." Hỏa Linh Nhi da thịt trắng như tuyết,
mái tóc đen tuyền, con mắt long lanh, đôi môi đỏ tươi đẹp, cười ngả cười nghiêng, chiếc cổ trắng ngần, bộ ngực đầy đặn, một chiếc eo nhỏ dịu
dàng, hai chân thon dài, tổ hợp lại thành một đường cong mê người.
"Mập Mạp!" Nhóc Tỳ trừng nàng.
Tiếng cười im bặt, Hỏa Linh Nhi hận nhất hai chữ này, nàng tức đến nổ phổi, nói: "Mọi người nhanh lên, cùng nhau trừng trị hắn!"
Lần này, trước khi đến nàng đều có chuẩn bị chu đáo cả, đã liên hệ với
một đám tỷ muội chuẩn bị thừa dịp Hùng Hài Tử bị thương mà dạy dỗ nó một trận.
Trong lúc nhất thời, phù văn tán loạn, hào quang óng ánh nhấn chìm cả
Nhóc Tỳ, cả đám nữ đệ tử cười ha hả, phụ giúp Hỏa Linh Nhi dạy dỗ nó.
Đại Hồng Điểu, Nhị Ngốc Tử chẳng nghĩa khí tí nào, cứ thế mà vắt chân
lên chổ chạy trốn, cơ bản chẳng thèm ra tay, trong chớp mắt chẳng thấy
tung tích đâu.
"Graoooo..."
Một tiếng rít lên, một con Toan Nghê vô cùng mạnh mẽ và cường tráng, cả
người hừng hực ánh vàng, đập tan toàn bộ phù văn, sau đó mở miệng thật
rộng phun ra tia điện, nhằm thẳng bốn phương tám hướng.
Lập tức những tiếng kêu sợ hãi truyền tới, tất cả mọi người đều giật
mình, Nhóc Tỳ đang bị thương mà còn mạnh hơn và đáng sợ hơn cả so với
ngày thường, lợi hại vô cùng, tia chớp vừa thô vừa to đánh tới những nữ
đệ tử kia.
Nếu
như thật sự là chém giết, tất cả các nàng chỉ sợ đã đi đời nhà ma hết cả.
Trên thực tế, tên nhóc này bị đánh bầm dập cả ngày trời, trong cơ thể
tràn đầy tia chớp, đây đều là của Lôi Tổ Mộ Viêm đẩy vào, đến bây giờ
vẫn chưa có bùng phát hết toàn bộ, vừa vặn mượn cơ hội này mà phóng
thích hết thảy mọi thứ ra ngoài.
Hỏa Linh Nhi muốn chạy trốn thế nhưng lại bị Hùng Hài Tử đuổi theo, quật ngã thẳng cẳng rồi cứ thế là lục soát toàn thân.
Mãi cho tới khi Hùng Hài Tử rời đi, Hỏa Linh Nhi vẫn còn đang trong cơn
tức giận, lần nào cũng phải chịu thiệt khiến cho nàng rất phẫn uất.
"Sư muội, mau mau thay bộ áo quần khác đi." Một vị sư tỷ đi tới, nhỏ
giọng nhắc nhỏ, ánh mắt của những người khác đều rất lạ lùng.
"Làm sao thế?" Hỏa Linh Nghi ngờ vực.
Bỗng dưng, nàng nhanh chóng quay đầu lại rồi kêu lên một tiếng thét chói tai, nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay, nàng mặc một chiếc quần dài trắng tinh, tay áo phất phơ trong
gió, siêu trần thoát tục, giống như là 'Trích tiên' cưỡi gió bay đi, vẻ
đẹp vô cùng xuất thế.
Thế nhưng, lúc này cặp mông nở nang vểnh cao của nàng lại xuất hiện một loạt vết cào đen xì, thậm chí còn cào rất ngay ngắn.
"Tên Hùng Hài Tử đáng chết!" Nằng vô cùng xấu hổ.
Sau khi tên tiểu tặc kia quật ngã nàng, một hồi đánh loạn đánh lạo thì
chỉ có chỗ này có vết tích rõ ràng nhất, xuất hiện một vết cào nhỏ, lúc
này nàng cảm thấy rất đau rát.
Hỏa Linh Nhi phát điên, thế nhưng... Nàng đánh không lại tên Hùng Hài Tử kia, mấy lần muốn chỉnh đốn nó thế nhưng đều bị đánh ngược rồi đè ngã,
tên khốn kia thật vô liêm sỉ.
"Mập Mạp ơi, muốn đấu với ta thì ngươi còn chưa phải là đối thủ." Phương xa, Nhóc Tỳ nói, khập khễnh bước vào Tàng Kinh Các.
Nó bị Lôi Tổ trừng trị đến thảm thương, cả người vẫn còn đau nhứt, khi
bước đi thì phải rất cố gắng, thế nhưng nó vẫn không hề lười biếng, vẫn y như lời căn dặn lết tới nơi đây xem kinh thư.
Rất rõ ràng, nơi đây trống trải hơn rất nhiều, hơn chín mươi phần trăm cốt thư đã được vận chuyển tới nơi khác.
"Mau nhìn đi, vài tháng vừa qua cháu cũng đã xem gần như toàn bộ Tàng
Kinh Các rồi đấy, chỉ còn dư những quyển này nữa thôi." Liễu Lão nở nụ
cười hiền lành.
"Cảm ơn lão bá." Nhóc Tỳ cảm động, hiển nhiên đây chính là những quyển
mà nó chưa xem được Liễu Lão lưu lại, còn những quyển kinh thư khác thì
để cho những người kia mang đi.
"Đừng cảm ơn vội, cũng không phải vì cháu mà nán lại một ít đâu, chỉ là
bọn hắn khi tới lấy đi kinh thư thì ta cố gắng để bọn họ dọn những quyển kinh thư mà cháu đã xem rồi mà thôi. Thế nhưng, các loại thần thông đều bị mang đi cả rồi, những thứ quý giá nhất không thể lưu lại lâu được,
sau này nếu có cơ hội thì cháu lại học cũng không muộn. Hơn nữa, ta cũng cảm thấy việc tu hành Lôi Thuật của cháu như thế cũng đủ rồi, cũng mạnh như những môn thần thông khác."
Nhóc Tỳ nghe răng trợn măt, muốn ngồi xuống để đọc thế nhưng lại không được, đành phải đứng đọc kinh văn, lật xem cốt thư.
"Sao lại thảm hại như vậy?" Liễu Tổ cười híp mắt, ông ra rất hòa nhã,
nếu so với Lôi Tổ thì chính là hai loại tính cách khác biệt nhau.
"Haizz, bị trừng trị thật thảm, từ khi xuất thế tới giờ, cháu chưa bao
giờ nếm qua mùi vị thất bại, kết quả hôm nay thiếu chút nữa thì bỏ cái
mạng trẻ này rồi." Nhóc Tỳ than thở, khuôn mặt méo mó, đen thùi lùi.
Liễu Lão nhịn không được bật cười, nói: "Hắn cũng là muốn tốt cho cháu
thôi, để cho cháu cảm ngộ được khí tức sinh mệnh trong Lôi Điện, không
nên chỉ hiểu mỗi hủy diệt, muốn để cho Lôi Thuật được thăng hoa thì nhất định phải thông suốt toàn bộ áo nghĩa. Yên tâm đi, mặc dù tính cách Mộ
Viêm cứng rắn, tính tình nóng nảy cứ như là Lôi Điện, thế nhưng nếu đã
làm như vậy thì nhất định sẽ có lợi ích rất lớn cho cháu đấy."
Trong vòng một tháng sau đó, Nhóc Tỳ ngày ngày kêu thảm thiết khiến cho
những đệ tử còn ở lại phải đến vây xem, quá trình Hùng Hài Tử bị chỉnh
đốn khiến người khác cảm thấy "vui mắt", so với dòm gái đẹp còn sướng
hơn nhiều, mơ hồ như trở thành một quang cảnh hấp dẫn.
Nhóc Tỳ quả thật rất phiền muộn, khi nào cũng bị hành hạ như vậy, nếu
như có thể đánh thắng được Mộ Viêm thì nó rất muốn nhào tới cắn lão vài
cái.
Đương nhiên, trong suốt quá trình bị đánh thì việc lĩnh ngộ Lôi Điện của nó quả thật tăng nhanh như gió, hơn nữa rốt cuộc cũng chạm tới một tầng áo nghĩa khác, bắt đầu chạm vào một tia sinh cơ.
Nhưng cảm nhận cũng rất yếu ớt, không có gì rõ ràng, nó cảm ứng chăm chú thì chỉ có thể thấy được mơ hồ loáng thoáng.
"Cái gì, ngươi đã chạm tới tia sinh cơ kia?" Lôi Tổ Mộ Viêm sau khi nghe thế thì khiếp sợ.
"Sao ạ?" Nhóc Tỳ nghi ngờ, mỗi ngày ông già này toàn đánh mình, còn nói
là nhất định sẽ ngộ ra được tia sinh cơ nào đó, thế sao giờ lại bày ra
bộ mặt thế này.
Rất nhanh, Liễu Lão bảo vệ Tàng Kinh Các cũng kinh động, nhanh chóng
chạy tới, âm thanh run run, nói: "Thật là có thể nắm bắt được một tia
sinh cơ trong Lôi Điện? Kỳ tích mà, quả nhiên là thần tư ngút trời!"
"Vầy thì đã có gì, không phải các vị nói cháu phải cố gắng cảm ứng hay
sao, ngày nào cũng bị sét đánh cho nên cháu phải nghĩ đến những phương
pháp để bảo vệ tính mạng chứ, rồi mơ hồ chạm phải tia khí tức ấy." Nhóc
Tỳ nói.
"Bảo thuật trấn giáo có hi vọng được bù đắp trong nay mai rồi." Liễu Lão cảm thán, sờ sờ đầu nó.
Nét mặt già nua của Lôi Tổ Mộ Viêm đỏ bừng, cũng không ngừng gật gật đầu.
Nhóc Tỳ trợn tròn mắt, nhìn về phía Lôi Tổ, nói: "Đừng nói là ngay cả
chính ngài cũng không có cảm ứng được nhen, rồi cả ngày đánh đập cháu để cho cháu trải nghiệm?"
Hùng Hài Tử phát điên, bắt nạt người quá đáng.
"Thiên phú của ngươi hơn ta, có thể được xưng là nghịch thiên." Nét mặt già nua của Lôi Tổ trở nên đỏ chót.
"Ông quá đáng ghét!" Nhóc Tỳ giơ chân như muốn đánh nhau.
Kết quả một tiếng răng rắc vang lên, một luồng ánh chớp truyền xuống
nhấn chìm nó, nó liền kêu gào đau đớn, miệng mũi đều phun ra điện, nói
không nên lời.
"Có thiên phú thì phải biết quý trọng, người khác rất khó để cảm nhận
sinh cơ trong Lôi Điện hủy diệt, cháu vậy mà lại ươm được một hạt giống, thành tựu trong tương lai của pháp tắc Lôi Đạo không thể đo lường được, có thể sẽ trở thành Chí Cường Giả!" Liễu Lão lên tiếng.
"Mấy ngày nữa, chờ đến ngày Lôi Vũ, ta dẫn ngươi đi thu Lôi Kiếp Dịch,
đó chính là thần dịch đoạt thiên địa tạo hóa, rất có lợi cho ngươi." Lôi Tổ nói.
Nhóc Tỳ mơ hồ cảm ứng được chuyện không dễ như vậy. Ngày xưa, ông ta tốn rất nhiều thời gian, bị thương nặng mới có thể đoạt được một giọt để
hiến tế cho dây leo già.
Liểu tổ nghe thấy thế thì trở nên nghiêm túc hẳn, ông ta biết, Lôi Tổ
muốn liều mạng, thần dịch há có thể thu dễ dàng như thế? Có lẽ rất có
khả năng thần hình đều diệt.
Hiện tại thì tình huống không giống nữa, Hùng Hài Tử thật sự đã chạm tới được cửa ải kia, có thể đoạt được một giọt nữa trong Lôi Vũ.
"Cháu nên ghi nhớ ân tình này của Mộ Viêm." Liễu Lão thở dài, bởi vì khi làm chuyện này chỉ sơ sẩy một chút là có thể liên lụy đến tính mạng,
Lôi Tổ Mộ Viêm muốn giúp đỡ hết khả năng cho đứa nhỏ này.
Nhóc Tỳ gật đầu, nó cảm giác được tính chất nguy hiểm của việc này nên không dám nói lung tung.