Trời sinh Chí Tôn, dám mở miệng nói những từ này, rất nhiều người bĩu
môi cơ bản chẳng thèm quan tâm, đây là danh xưng đáng sợ biết dường nào.
Đương nhiên cũng không phải không một ai không tin, sống ở Hoàng Đô, năm đó vì sao Thạch Tử Lăng phản lại Võ Vương phủ thì cũng có một ít tin
tức ngầm lộ ra ngoài.
Ngòai ra, trước đây không lâu Đại Ma Thần đại náo Hoàng Đô, hô to hét
lớn, tuy chưa hét ra những bí mật năm đó cho toàn thành biết thế nhưng
đối với những người mẫn cảm thì cũng đã nắm được một vài tin tức rồi.
"Ngươi đã uống say rồi!" Một con cháu khác của Võ Vương phủ quát lên rồi đỡ lấy hắn, dùng mạnh sức lay lay để cho hắn tỉnh táo lại.
"Ta không có say, đừng có cản ta!" Hắn tức giận giãy dụa đến đỏ cả mặt.
"Quên đi, đùng để ý đến con ma men này." Có người khẽ nói, những người xung quanh cũng tản đi.
Đối với Võ Vương phủ mọi người rất là kiêng kỵ, tuy hiện tại đã bị phân
liệt thế nhưng mạch này cũng không thiếu cường giả, mỗi một người ai
cũng đều rất kinh diễm.
Đại Ma Thần thì không cần phải nói thêm, đủ để khiến cho một thế hệ phải kinh sợ, ngay cả vương hầu cũng không phải là đối thủ của ông.
Xuống thấp hơn, có Thạch Tử Đằng đã bái nhập hồ Ma Linh, đây là một cấm
địa có thể sánh ngang cùng Thái Cổ Thần Sơn, ai mà không sợ, người này
thủ đoạn cao siêu, ra tay vô tình, thiên tư đáng sợ.
Ngoài ra, còn có Thạch Tử Lăng, được xưng là kỳ tài của Hoàng Đô, năm đó đánh khắp những người đồng lứa không đối thủ, cuối cùng phản lại rời
đi, ngay cả tứ đại lão tổ của Võ Vương phủ cũng không thể ngăn được.
Lại nói đến phía dưới thì chính là Thạch Nghị, trời sinh thần nhân, nắm
giữ Trùng Đồng, đánh đâu thắng đo, vừa sinh ra thì đã có ánh sáng chói
mắt, trở thành thiếu niên Chí Tôn kinh người nhất ở Thạch Quốc, không
người nào có thể dự liệu được hắn sẽ trưởng thành đến bước nào.
Đối với những kẻ thù thì bọn họ rất vui mừng khi Võ Vương phủ bị phân liệt, thế nhưng cũng không dám tùy ý đi trêu chọc.
Thanh âm từ phương xa vang lên khiến cho dao động ở nơi này đều biến
mất, mọi người nhanh chóng thối lui rồi nhìn về phía ven hồ, nơi đó có
một cô gái tà áo trắng phấp phới, mái tóc tung bay, trong tay cầm sáo
ngọc đang nằm ngang trên bờ môi đỏ, thần âm động cả thiên địa.
"Tiên tử đến rồi!" Mấy người kinh ngạc thốt lên khi nhận ra cô, chính là vị khách quý của Thập Cửu hoàng tử.
Còn không có ai biết đến thân phận của cô, thế nhưng nhìn thấy thái độ
của Thập Cửu hoàng tử thì lai lịch của cô gái này chắc chắn vô cùng kinh người, tối thiểu cũng là khách từ Thái Cổ Thần Sơn tới.
Thậm chí có một vài nhân sĩ tin tức nhanh nhẹn đã hiểu rõ, cô từng tiến
cung gặp Nhân Hoàng, trò truyện với nhau cả đêm khiến cho người ta khó
đoán.
"Sẽ không phải lại thêmvị Hoàng phi nương nương đấy chứ?"
"Chớ có nói lung tung, vương hầu cũng không dám nhiều lời, ngươi chỉ là
một công tử bột nho nhỏ mà cũng dám nói lung tung, lão tổ của bộ tộc ta
nói là cô ta đến từ vực ngoại đấy."
Tự nhiên có nhân sĩ tin tức nhanh nhẹn, họ biết được tiên tử thánh khiết này còn cả Hồ Ly Linh như là mầm tai họa kia có lai lịch rất lớn, mấy
người đó được khuyến cáo không được làm xằng làm bậy.
Hồ nước màu xanh lam, không hề có chút tạp chất nào, cô gái kia cứ như
là tiên tử cưỡi sóng, vô cùng nhẹ nhàng, đứng ở trong hồ, áo trắng như
tuyết, tóc đen tung bay, có một loại khí chất siêu trần thoát tục, không dính khói bụi trần gian.
Trên mặt cô che bởi một tấm khăn, nhưng cũng vì vậy mà có một khí tức
xuất thế, đôi mắt như hơi nước mờ mịt khi chạm vào khiến lòng người rung động, môi đỏ tuyệt mỹ, sáo ngọc lấp lánh, hai thứ tương xứng với nhau
cứ như là cảnh trong tranh vậy.
Chủ yếu nhất chính là một khúc sáo kia quá mức bay bổng, như là một ký
hiệu thần bay ra gột rửa linh hồn người khác, rất nhanh khiến tất cả mọi người trở nên yên tĩnh, rất ít người thấp giọng lên tiếng.
Một khúc này cứ như là tiên âm khiến cho mỗi người như mê như say, từng
mảnh ánh sáng từ trên sáo ngọc bay ra, óng ánh và trong suốt.
Nơi đó sáng rực giống như có vô số cánh hoa lóe sáng bay lượn quanh cô,
khiến cho cô càng thêm mờ ảo, càng thêm xuất thế, giống như muốn bay vút lên trời cao.
Không cần ai ca ngợi, cô thật sự là một tiên tử xinh đẹp, vô cùng hoàn
hảo, siêu nhiên trên cỏi đời này, rất nhiều người cảm thấy tự ti và mặc
cảm, cảm thấy mình vĩnh viễn không thể nào tới gần cô ấy được.
Tiếng sáo quanh quẩn, bãi cỏ ở bên cạnh hồ có những cây cỏ non sinh
trưởng, có hoa nở rộ được mưa ánh sáng chiếu rọi liền tràn ngập sức
sống.
Ngoài ra, bên trong lâm viên nơi xa xa có rất nhiều bươm bướm sặc sỡ bị
luồng khí tức thần thánh này hấp dẫn, bay lượn trên mặt hồ hình thành
nên một hình ảnh vô cùng xinh đẹp và đồ sộ, bay múa tại nơi đây.
"Vĩnh viễn không thể với tới được." Có người than thở.
Mọi người quay đầu lại, dĩ nhiên là Lý Bạch Đinh, người này vô cùng mạnh mẽ, trong thế hệ tuổi trẻ rất hiếm có địch thủ, nổi danh với phong lưu
phóng khoáng, kết quả lại nói ra những lời này, tựa hồ có cảm giác vô
lực, vô cùng tiếc nuối.
"Đó chính là tiên, chúng ta là phàm phu tục tử tự nhiên không thể nào
lại gần được." Lại có thêm một vị con cháu vương hầu rất mạnh mẽ nói
nhỏ.
Đúng lúc này trong hồ xuất hiện những gợn sóng, vài sinh linh màu bạc
xuất hiện trên mặt hồ, bơi lội quanh người đẹp áo trắng xuất trần đó.
"Cá chép rồng !"
"Chính là sinh linh này, trong hồ nước cũng chỉ có vài con mà thôi, vị
thuốc của chúng có giá trị cực cao. có linh tính cực mạnh, đã tiếp cận
gần tới sinh vật thuần chủng nhất.
Có người kinh ngạc thốt lên, đây chính là sinh linh quý báu được Nhân
Hoàng nuôi thả nơi đây, được xưng là một trong Thái Cổ bát trân, sinh
sống nhiều năm, nơi đây tổng cổng chỉ có được một vài con, tỉ lệ sống
sót rất thấp.
Sau đó, rất nhiều linh ngư trong hồ đồng loạt xuất hiện, đủ loại màu sắc nhảy múa từ dưới nước lên. Tiếp theo, chim tước trên không trung cũng
bay tới, có chim hạc lông vũ đỏ như lửa, hay là chim loan năm màu, còn
có cả khổng tước... những dị cầm trong lâm viên đều xuất hiện bay lượn
nơi đây, lông vũ xinh đẹp và rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.
Thời khắc này, bất kể là không trung hay là hồ nước, hoặc là bãi cỏ trên bờ đều bừng bừng sinh sơ, chim tước, hồ điệp, cá chép rồng... đều đang
vây quanh một tiên tử, mưa ánh sáng không ngừng bay ra.
Hét dài một tiếng, quấy nhiễu có vùng yên tĩnh này, một thiếu niên tóc
tai bù xù xuất hiện, chừng hai mươi tuổi, tóc tím đầy đầu, mặc giáp trụ
xích huyết, như là một ngôi sao lớn màu đỏ thẩm từ trên bầu trời nơi
phương xa hướng tới.
"Ha ha... Tiên tử, rốt cuộc cũng bị ta tìm được rồi." Hắn cười to không ngừng, thật là dũng mạnh, tựa như hung ác.
Mọi người vốn đang như say như mê thì bị quấy rồi, từ trong sự yên tĩnh
phục hồi lại tinh thần thì ai nấy đều rất giận dữ, chàng trai này lại
phá hoại ý cảnh đẹp đẽ như thế.
"Tiên tử, ta một đường đi theo không tiếc vượt qua tất cả, ngươi làm
cách nào để tránh né ta nữa đây." Trong mắt
của hắn lấp lánh ánh sáng
hừng hực.
"Ngươi là ai, nhanh chóng rời đi." Có người quát lên.
Mà rất nhiều người cũng đang ngơ ngác, chàng trai này đã vượt qua tất
cả? Hắn không phải là người của Hoàng Vực, chuyện này cũng quá kinh
người mà!
"Chân Chấn, nếu như ngươi muốn làm phiền, đừng trách tiểu thư nhà ta
không khách khí." Một tỳ nữ đứng ở ven hồ bước lên, lớn tiếng trách
mắng.
"Mặc kệ ngươi tới từ nơi nào cũng không được quấy rầy tiên tử, đi đi!"
Nơi đây đều là thiên tài, tất cả đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, không ít
người lớn tiếng trách mắng.
"Bằng vào ngươi cũng có thể ra lệnh cho ta?" Người đến cười gằn lớn
tiếng quát lên rồi bùng phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ, hồ nước bị
chấn động ầm ầm rung chuyển.
Có người mắng chửi, lấy ra bảo cụ trấn áp về phía trước, thế nhưng thiếu niên tóc tím này chỉ quát to một tiếng, con mắt bùng phát ra ánh sáng
chói mắt, mấy món bảo cụ ở trong không trung kia ầm ầm nổ tung.
Trong phút chốc, ven hồ trở nên yên tĩnh như tờ, rất nhiều người kinh hãi, quá mạnh mẽ.
"Vực này của các người sẽ gặp đại loạn, toàn bộ thần thành đều thành cỏ
rác, không lâu sau các ngươi sẽ mất đi vầng sáng, vậy mà cũng dám hiển
uy trước mặt ta, hừ!" Hắn lạnh lùng cất tiếng.
"Đừng có vô lễ ở đây!" Hỗn Thiên hầu mở miệng, ở đây thân phận của hắn
cực cao, còn là vương hầu nhỏ tuổi nhất và vô cùng mạnh mẽ ở Thạch Quốc, vù một tiếng, một thanh thước máu bay lên đâm thằng vào không trung.
"Hừ!"
Chàng trai tên là Chân Chấn hừ lạnh, giơ tay lên rồi đè mạnh xuống dưới, chụp vào thanh Huyết Xích kia.
"Ồ, không đúng, đây là Thần Ma Huyết Xích!" Hắn kinh hãi nhanh chóng rút tay lại, cả kinh nói: "Pháp khí có hung danh hiển hách từ thời Thượng
Cổ!"
"Chân Chấn, nể mặt sư huynh ngươi, ta không so đo với ngươi, tốt nhất
rời đi đi." Trong hồ, tiên tử nơi mặt bị che bởi một tấm lụa mọng mở
miệng.
Cô vậy mà lại ra tay ngăn cản song phương, không để cho Hỗn Thiên hầu
với Chân Chấn giao chiến với nhau, thanh thước Huyết Ma hơi dừng lại rồi bay trở lại, xuất hiện trong tay Hỗn Thiên hầu.
"Ha ha, thú vị, đệ đệ của Hộ Đạo giả, theo đuổi tiên tử thánh nữ trong
môn phái, khè khè, muốn tự chăm sóc tự ăn trộm luôn hả?" Cách đó không
xe, tiên tử Thiên Hồ mở miệng.
"Yêu nữ, ngươi cũng ở đây?" Chân Chấn mở miệng, cặp mắt lóe sáng thế
nhưng rất nhanh hắn xoay người lại, tiếp tục nhìn chằm chằm tiên tử ở
trong hồ, quên đi mọi chuyện.
Tiên tử ở trong hồ ánh mắt lóe sáng, cô không muốn bị quấy rầy nữa nên
đưa sáo ngọc lên khóe môi, một khúc thần âm vang lên tức khắc có một ký
hiệu rực sáng bay ra.
Khí tức của thiên địa nơi đây lập tức thay đổi, Chân Chấn giật mình
không ngừng rút lui, hắn cảm giác như đang bị một tòa núi lớn màu vàng
trấn áp, liên tiếp lùi lại.
"A..." Hắn hét lớn, khí tức vô cùng khủng bố cứ như là tên Thần Ma xuất
thế, toàn bộ lâm viên bị chấn động bắt đầu lau động, như muốn nứt toác
ra.
Mọi người ngơ ngác, chàng trai này mạnh mẽ đến cỡ nào, mới khoảng hai
mươi tuổi mà thôi thế nhưng lại có thực lực như vầy, quả thực khiến
người khác khó có thể tin được.
"Được rồi đấy Chân Chấn, ngươi trở về đi." Tiên tử trong hồ mở miệng, thổi ra một nốt nhạt cuối cùng.
Cái ký hiệu màu vàng này liền hóa thành thực thể, không ngừng hóa lớn
rồi cứ như là một ngúi trấn áp xuống, rơi lên trên người của chàng trai
tóc tím.
"Bụp"
Hắn phun máu òng ọc, sau đó xoay người rời đi, nói: "Tiên tử, ta sẽ quay lại, đây chính là lần bại thứ mười nhưng tâm ta không hề bại!"
Mọi người ngơ ngác, chàng trai tên là Chân Chấn vô cùng mạnh mẽ, vô cùng khiếp người lại cứ như thế bị tiên tử trong hồ trấn áp, hành động này
đáng sợ đến cỡ nào?
Tất cả mọi người đều biến sắc mặt, ban đầu những con cháu vương hầu còn
ao ước vẻ mặt xinh đẹp của cô, hiện tại thì lại tràn đầy kinh nể, thật
sự giống như đang đối mặt với một Trích tiên tử vậy, chỉ có thể phóng
mắt dõi theo chứ không thể tới gần.
"Tỷ tỷ thật sự càng ngày càng lợi hại, muội muội ta cảm thấy có chút sợ
ngươi đấy nhen." Tiên tử Thiên Hồ xuất hiện, gót sen uyển chuyển, đường
cong uốn lượn, quần áo phấp phới, cánh tay thon dài như ngà voi lấp lánh ánh sáng rực rỡ, con mắt trong veo như nước mùa thu, mê hoặc đến cực
điểm.
"Sợ ta làm gì, kỳ thực chúng ta đều có thể cố gắng hơn tí nữa, không cần như thế." Tiên tử nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt hồ có gió thổi qua nhấc lên một góc khăn che mặt, lộ ra một nửa tiên nhan tuyệt thế, khiến cho
những người nhìn thấy như muốn nghẹt thở.
"Hai giáo phái ta và ngươi thể nào cũng phải khai chiến, diễn ra một hồi đại sát phạt, ta nghĩ đến thời điểm đó tỷ tỷ sẽ không lưu tình đâu."
TIên tử Thiên Hồ cười tủm tỉm.
"Hiện tại ngươi đến tìm ta, lẽ nào là muốn chiến một trận sao?" Tiên tử che mặt bằng tấm lụa mỏng hỏi.
"Cuộc cá cược đã kéo dài nhiều năm giữa hai ta, trận chiến mạnh nhất!" Tiên tử Thiên Hồ lên tiếng.
Mọi người cảm thấy hoa mắt, hai người đó biến mất ngay trên mặt hồ.
Cùng lúc đó, đang ngồi hưởng thụ thức ăn ngon miễn phí, bưng ly rượu
uống ừng ực, trông rất tiêu sái vui sướng, đó chính là Thạch Hạo, lúc
này nó cảm thấy thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng rồi biến mất tại chổ, xuất
hiện ở một không gian vô cùng đặc biệt.
Trong tay nó đang cầm một miếng thịt khô màu vàng, lại uống ngụm rượu
ngon lành nhìn về hai tiên tử tuyệt đẹp, nói: "Hai bà mập, các ngươi
muốn gì đây hả?"