"Ngươi có thấy vị tiên tử thánh khiết này rất béo không?" Hồ Ly Tinh
cười hì hì, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ tươi đẹp, sau lưng có mấy cái đuôi cáo trắng bạc đung đưa, thật là có một loại mê hoặc.
"Tên mập mạp này rất thon thả, nhưng có vài chỗ thì rất là béo." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đằng xa, tiên tử che mặt bằng lụa mỏng rất là kinh ngạc, thiếu niên kia
thật quái dị, nó đang nói cái gì thế, thon thả cùng với mập mạp không
phải là trái ngược nhau sao?
Hồ Ly Tinh cười như hoa cành đung đưa, thân thể mềm mại cong lên cong
xuống, dường như không thèm để ý hình tượng của mình nữa rồi, nhìn về
phía tiên tử ở trước mặt mà nói: "Hắn nói ngực ngươi rất đầy đặn, mông
thì cong tròn, sinh đẻ rất tốt."
Thạch Hạo trợn mắt há mồm, chẳng phải là quá thẳng thắn rồi sao, không
thể nói sao cho khéo léo chút được à, Hồ Ly Tinh này nói như thế thì còn ra thể thống gì?
"Tiểu tử, ánh mắt của ngươi là thế nào vậy, bị ta nói trúng tim đen còn
giả bộ làm ra dáng khinh bỉ nữa à, thật sự quá... hư hỏng rồi mà, thế
nhưng lại vô cùng chính xác với vị "Trích Tiên" khả ái này, nếu nàng ta
kiếm được một tấm chồng khác thì ta còn chưa yên tâm này." Thiên Hồ tiên tử cười hi hi, không chút kiêng nể.
"Ma nữ kia ngươi đang nói linh tinh gì thế!" Tiên tử che mặt bằng lụa
mỏng quát khẽ, dáng người nàng thon thả, phong thái tuyệt thế, cho dù
không vui vẻ nhưng cũng toát ra một nét ưu nhã.
"Hai người các ngươi muốn đánh nhau thì đánh đi, lôi ta vào làm chi."
Thạch Hạo dòm dòm xung quanh, đây là một vùng không gian kỳ dị, có chút
um ám, cũng có hơi cổ lão, như là một chiến trường thượng cổ đã thất
lạc.
Hai tuyệt đại mỹ nhân cùng đứng ở vùng thiên địa mờ mịt này xem chừng
khá là kỳ dị, Thạch Hạo thật sự không rõ tại sao cuốn nó theo vào làm
chi.
"Tỷ tỷ này, chúng ta từ mấy năm trước đánh một trận thế mà đã kéo dài
đến tận hôm nay, ta thấy nên kết thúc đi nha." Thiên Hồ tiên tử cười
mỉm, trông hoạt bát mà tinh nghịch.
Điều này khiến Thạch Hạo phải ngạc nhiên, nó cứ luôn cảm giác nữ nhân
họa thủy (trong "hồng nhan họa thủy") này rất giống một người, khí chất
đặc biệt khiến người ta vừa nhìn khó mà quên được.
"Ngươi tìm thiếu niên này tới để đối phó ta sao?" Mưa ánh sáng tung bay
lượn lờ quanh người tiên tử che mặt, khiến nàng trông thánh khiết vô
cùng, âm thanh nàng tỏ ra rất bình thản và thong dong.
Thiên Hồ tiên tử hi hi, nói: "Nguyệt Thiền tỷ tỷ ơi, đây là người mà ta tìm tới đấy, còn bá chủ của tỷ ở đâu này?"
Thạch Hạo cảm thấy càng lạ kỳ, Hồ Ly Tinh này rất hiểu rõ nó chăng? Chẳng lẽ mình đã lộ sai sót gì khiến cô phát hiện chân thân?
Nó tự tin dung mạo đã thay đổi, khí chất cũng thu vào, thậm chí ánh mắt, mùi cũng đã đổi rồi, sao lại có thể bị người ta phát hiện chứ? Nếu thế
thật thì cũng quá nhạy cảm rồi.
"Đây là chiến giả ngươi tuyển trong Hoang Vực?" Nguyệt Thiền tiên tử
hỏi, đôi mắt đẹp toát ra ánh nhìn kỳ dị, chằm chằm xem thiếu niên trước
mặt rất tỉ mỉ.
"Thiếu niên như thần phấn khởi lên, hào hứng lên đi, có thấy Nguyệt
Thiền tiên tử có hứng thú với ngươi không?" Lời này của Thiên Hồ tiên tử thật đúng là kinh thế hãi tục, nàng cười trêu chọc tiên tử mà cũng xúi
giục Thạch Hạo.
Hùng Hài Tử trợn mắt há mồm, nó cảm thấy da mặt mình cũng khá dày, tại
sao giờ cảm thấy Hồ Ly Tinh này còn cao hơn mình một bậc đây, đang nói
cái gì vậy chứ, cả nó còn chưa dám nói chuyện kiểu thế này.
"Ma nữ, ngươi ít nói bậy đi." Thần thái Nguyệt Thiền tiên tử vẫn hờ hững thong dong như trước, tựa như bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh động đến tâm thái tĩnh lặng của nàng.
Sau cùng, thế mà nàng lại nở nụ cười duyên với Thạch Hạo, nói: "Ngươi
cũng là bị bức vào đây phải không, hay là chúng ta vừa khéo cùng trấn áp nàng thế nào?"
"Ấy da, tỷ tỷ này, ngươi cứ một bộ mây nhạt gió nhẹ, dáng vẻ không dính
chút khói lửa nhân gian, tại sao giờ lại xấu bụng đến vậy này, đây là
người của ta đấy, đừng có mà châm ngòi ly gián, trừ phi ngươi lấy thân
đính hôn với người ta đi." Thiên Hồ tiên tử cười xán lạn.
Thạch Hạo lui ra sau, hai người này quả là đẹp như thiên tiên, siêu
phàm thoát tục, thế nhưng lại có một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm tràn ngập.
"Thiếu niên như thần, lui về phía sau làm gì vậy, mau chóng xông lên trước đi chứ." Thiên Hồ tiên tử lại mê hoặc.
"Đây là việc của các ngươi, có liên quan gì đến ta đâu, các ngươi cứ
tiếp tục đi!" Thạch Hạo tìm thấy một tảng đá rồi ngồi xuống, nó nâng cằm làm ra vẻ như muốn xem kịch vậy.
Trong đầu nó đang tính toán, nếu như đột nhiên khởi động Bất Diệt Kim
Thân có thể cùng lúc bắt lấy hai tên mập này không? Nó không thể xác
định được vì chưa nhìn rõ hai người này nông sâu thế nào.
"Này tiểu tử kia, ngươi đang định có ý đồ xấu gì đó, ta đang tìm vợ cho
ngươi, thế mà ngươi định giải quyết cả hai chúng ta luôn à?" Không thể
không nói, đôi mắt sáng tinh của Thiên Hồ tiên tử thật quá nhạy cảm rồi, đúng là có thể nhìn thấu lòng người.
"Nói lung tung gì vậy, các ngươi cứ đánh đi, ta ở đây xem." Thạch Hạo đáp.
Thiên địa mờ mịt, chiến trường cổ này cũng không lớn lắm, thế nhưng đủ để chứa được cuộc chiến của hai tuyệt đại giai nhân.
"Tỷ tỷ này, mấy năm trước ta và ngươi có giao hẹn, rằng chúng ta đã cùng tới cuối cùng của cực cảnh, khó mà làm gì được đối phương, thế nhưng có thể tiến hành một kiểu chiến đấu khác, đây chính là người mà ta lựa
chọn, thế nào, có dám một trận sao?" Thiên Hồ tiên tử hỏi.
Nguyệt Thiền tiên tử nở nụ cười, nói: "Ngươi tin chắc là hắn sẽ nghe theo lời của ngươi?"
"Tỷ tỷ, ngươi thật quá xấu bụng rồi, hắn không cần phải nghe theo lời
của ta, mà chúng ta là tình bằng hữu, tiện tay giúp đỡ ta mà thôi, ngươi không cần dùng lời dối lừa để chia rẽ." Thiên Hồ tiên tử nói.
"Nói cái gì thế nhỉ, hai tên béo này thật chả hiểu đang có vấn đề gì với nhau." Thạch Hạo thấp giọng tự nói, nó càng không muốn bị lôi vào rắc
rối.
"Ngươi không muốn giúp đỡ ta sao?" Thiên Hồ tiên tử hỏi Thạch Hạo, sau
đó nói thầm: "Bắc Hải, tổ Công Bằng, dưới đêm trăng cùng uống thần tửu."
"Là ngươi sao!?" Mắt Thạch Hạo mở lớn, trừng trừng nhìn Thiên Hồ tiên
tử, dáng vẻ như là thấy điều quái lạ, gương mặt hoàn hảo, dáng vẻ cười
hi hi, thật đúng là khí chất rất giống với ma nữ gặp ngày đó.
Chẳng trách tiếp xúc một hồi thì nó lại có một cảm giác quen thuộc, nàng thật sự là ma nữ kia hay sao? Thần vận giống hệt rồi đó, thế nhưng dung mạo lại không giống.
"Thật khiến ta đau buồn mà, ngươi dù cho biến thành cái dạng gì thì ta
đều có thể nhận ra, thế mà giờ ta mới chuyển một cái thân khác mà ngươi
đã coi như người dưng rồi." Thiên Hồ tiên tử than thở.
Thạch Hạo không tin lời nói của nàng, nó cảm thấy ma nữ này ít ra vẫn
chưa nhận ra nó tại buổi đấu giá, chắc hẳn là mới nhận ra ở Thanh Lâm
viên.
"Không gian này gọi là Thần Ma Chiến Vực, do chí bảo biến hóa mà thành,
nàng ta vì ở chỗ này nên mới nhận ra được ngươi." Nguyệt Thiền vạch
trần.
"Tỷ tỷ nha, ngươi cũng đừng có sử dụng kế ly gián, ta với hắn là có quen biết, đã từng cùng làm qua mấy lần giao dịch lớn, cướp sạch Tôn Giả,
đánh hậu nhân Hải Thần, ha ha ha..."
Ma nữ nói tới đây, quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo nói: "Này tên quỷ yêu thích người mập kia, ngươi thấy Nguyệt Thiền tiên tử có xinh đẹp hay
không, có thể mang về thôn của ngươi được đấy."
Thạch Hạo thở dài một hơi, nói thật thì nó vẫn có ấn tượng khá tốt đối
với ma nữ này, đúng như nàng nói, hai người đã từng ở Bắc Hải cùng làm
đạo tặc một thời gian! Tuy cũng coi như là mượn sức lẫn nhau nhưng thật
sự rất sảng khoái.
"Làm sao giúp ngươi?" Cuối cùng nó cũng hỏi.
"Đừng có gượng ép như thế, giúp ta chính là giúp ngươi, ta nói tất cả
đều là sự thật, chỉ cần trấn áp Nguyệt Thiền tiên tử thì cô ta sẽ là vợ
của ngươi." Ma nữ hung hăng nói.
Thạch Hạo nhìn nàng, đây là một linh
thân khác của ma nữ hay là chân thân của nàng đây?
"Ta không phải đối thủ của cô ta, cảnh giới cao hơn." Thạch Hạo thực lòng nói.
"Không sao, vùng không gian này chính là do chí bảo biến thành, tên là
Thần Ma Chiến Vực, có thể áp chế tu vi của mỗi người chúng ta, đây là
cuộc chiến cực cảnh và ta chọn ở Động Thiên cảnh." Ma nữ cười nói.
Rất nhanh, bỗng chốc sương mù bao phủ vùng không gian này, mây đen từ
trên cao ép xuống càng ngày càng tối tăm, Thạch Hạo nhạy cảm cảm giác
được nó bị áp chế chỉ tại Động Thiên cảnh. Trong lòng liền nghiêm túc
hẳn lên, hai người đến từ vực ngoại này thật quá kinh khủng, chí bảo
loại này mà cũng có thể nắm giữ, thật sự quá ghê gớm.
"Nguyệt Thiền tiên tử được xưng tụng là ở Động Thiên cảnh đã vượt qua cổ nhân, ngươi phải cẩn thận nhen." Ma nữ nhắc nhở.
"Thật sao?" Thạch Hạo kinh ngạc, sắc mặt liền khác hẳn, nó cơ bản không
muốn ra tay đâu, thế nhưng nghe được những lời này thì lòng nôn nao muốn thử.
"Ngươi không nên bị nàng ta dụ dỗ." Nguyệt Thiền kinh ngạc vì phát hiện
khí chất của thiếu niên này đã thay đổi, chẳng lẽ là một cuồng nhân hiếu chiến hay sao? Tại sao vừa nghe nàng siêu phàm ở Động Thiên cảnh liền
muốn khai chiến thế này?
"Thực tế thì nàng ta mới là người có chỗ độc đáo ở Động Thiên cảnh."
Nguyệt Thiền tiên tử như là hiểu ra gì đó, chỉ về ma nữ và nói thêm.
"Một hồi lại thỉnh giáo nàng ấy." Thạch Hạo đáp, giờ khắc này nó khủng
bố vô cùng, tinh khí thần cả người như ngọn lửa bừng cháy, đắm chìm
trong thần quan áp sát về phía trước.
Biến hóa của nó thật sự khó lường, mới vừa rồi còn rất thanh tú, vậy mà
bây giờ đã như một ma thần, khí chất hoàn toàn không giống nhau nữa!
"Ầm!"
Một chưởng của Thạch Hạo đập về trước, lúc này phát ra đạo âm ầm ầm
giống như thần phật đang gầm thét, trong tiếng tụng kinh mà tỏa ra rất
nhiều ánh sáng rực rỡ.
Nguyệt Thiền tiên tử đổi vẻ mặt, đối phương vừa ra tay nàng liền biết
đây là một đại địch không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lại có thiếu niên
tại Động Thiên cảnh mạnh mẽ đến thế, thật khiến cho tâm thái yên tĩnh
của nàng dậy sóng.
Một tay ngọc nhỏ nhắn vung tới lọt vào trong những hào quang óng ánh
kia, phút chốc hào quang tan biến thật dễ dàng, hóa giải toàn bộ một
kích này của Thạch Hạo, phù văn đều bị tiêu diệt mất.
Thạch Hạo chuyển động, cô gái này quả nhiên đáng sợ, nó nhanh chóng bộc
phát ra hơi thở càng kinh khủng, mười tòa Động Thiên hiện ra, mỗi một
tòa đều óng ánh mà kinh người.
Nguyệt Thiền tiên tử biến sắc, vậy mà hít vào một luồng khí lạnh, nói: "Hoang Vực quả nhiên có người mở ra mười tòa Động Thiên."
Giờ khắc này, thần sắc này rất là nghiêm túc, tay ngọc vung vẩy, mưa ánh sáng tán loạn trong hư không bao phủ nàng lại, nàng càng ngày càng
thánh khiết. Đồng thời, xung quanh cơ thể lại có một cái rồi một cái
Động Thiên hiện lên, vậy mà cũng đủ mười tòa!
Thạch Hạo càng giật nẩy mình, đây là lần đầu tiên nó thấy có người hiện
ra mười tòa Động Thiên trước mặt nó, cô gái này thật thần bí và mạnh mẽ, cho dù cùng cảnh giới cũng có thể đánh với nó một trận!
Đây là một hồi đại chiến kịch liệt, một người thì như là Thần Ma, một
người thì như là Trích Tiên, hai vẻ uy mãnh và tuyệt mỹ cùng tồn tại
chung một chỗ, giữa cả hai bộc phát ra một vùng hào quang chói lọi, chấn động đến mức chiến trường này phải lung lay, sau đó thì mặt đất cũng nổ tung rồi.
Thạch Hạo mỗi cái nhấc tay giơ chân đều có phong độ tông sư, tuy rằng
vẫn là một thiếu niên thế nhưng tâm thái trầm ổn và bình tĩnh thật khiến cho người ta run sợ.
Nguyệt Thiền cảm giác được áp lực thật lớn, thế nhưng cũng không hoảng không loạn mà ung dung ứng phó, tiếp tục chiến đấu.
Thạch Hạo lần đầu tiên gặp một người khác mở ra mười tòa Động Thiên, đây là tiên tử đến từ vực ngoại, được ma nữ tán thưởng rằng đã vượt qua
được cổ nhân đúng là có đạo lý, thập đại Động Thiên của nàng đúng là rất phi phàm.
"Ầm!"
Đó là một lần cứng đối cứng cuồng bạo, tại cảnh giới này Thạch Hạo có tự tin tuyệt đối, tin chắc mình có thể trấn áp mọi địch thủ thế gian, đánh đâu thắng đó.
Trong những tòa Động Thiên đó, có Khổng Tước năm màu biến thành, có Chu
Tước mỹ lệ biến thành, tất cả đều biến thành hình người và giống hoàn
toàn với Nguyệt Thiền, thân thể uyển chuyển thướt tha ngồi xếp bằng
trong động thiên, cùng vờn quanh chân thân.
Động thiên từng cái hiện lên, từng tiên tử ngồi xếp bằng bên trong, thật khiến người ta hoa cả mắt, tâm thần cũng phải lay động, mỗi một nàng
đều siêu phàm thoát tục.
Các nàng đang tụng chú ngữ, như là đang tụng kinh, như có chư thần ngâm
xướng, thật đúng là trong thiên địa thánh khiết vô cùng, có một loại hơi thở hùng vĩ ùn ùn kéo đến trấn áp Thạch Hạo.
"Thật mạnh!" Thạch Hạo đổi sắc, thế nhưng nó không sợ, nó có tự tin rằng sẽ vô địch, có thể nghiền nát tất cả.
Thế nhưng nó vẫn chưa gấp gáp ra tay mà ngược lại lui về mấy bước, trước tiên phòng ngự, giúp phiền toái của ma nữ thì cũng được, thế nhưng
không đáng để tử chiến, huống hồ ai đúng ai sai cũng rất khó nói.
Hơn nữa nó tin tưởng nhờ vào trận chiến này mà Nguyệt Thiền tiên tử rõ
được thực lực của nó, nếu nàng thật sự là có mục đích riêng khi tiến vào Hoang Vực thì sẽ lôi kéo nó.
Đương nhiên trước nhất là nó sẽ không tử chiến với nàng.
Thạch Hạo không muốn bị cuốn vào chiến trường của hai cô gái này mà chưa biết rõ gì cả.
"Thiếu niên như thần kia, xông về phía trước đi!" Ma nữ kêu to.
Vẻ mặt Nguyệt Thiền tiên tử vẫn không đổi, vẫn cứ bình thản như trước,
dùng thần ảnh hiện ra từ trong mười động thiên đối kháng thiếu niên như
ma thần kia, đây thật đúng là một đối thủ mạnh, tâm tư nàng cũng đang
suy nghĩ.
"Này thiếu niên như thần, ngươi có biết một điều không, trong mắt Nguyệt Thiền tiên tử tại Hoang Vực chỉ có ba bốn thiếu niên đáng giá để nàng
ta hao phí công sức để lôi kéo, nàng ta đến Hoàng Đô là vì Thạch Nghị
đấy, nàng ta coi hắn như bá chủ tương lai của Hoang Vực." Ma nữ nói nhẹ
một câu thôi vậy mà khiến Thạch Hạo nhíu mắt, trong con ngươi lóe lên
ánh sáng rồi mất.