"A a a!"
Thạch Hạo rên la thảm thiết, vai phải nứt ra rồi lan về
bộ ngực, máu tuôn như suối, nửa người suýt bị xé đứt. Hắn nhịn đau khống chế cốt văn trị liệu thương thế, khuấy động tinh khí của tiên trì cùng
với chất lỏng màu vàng của Thần liên độ kiếp nhập thể để chữa trị vết
thương.
Bộ ngực khép lại cũng không rách ra nữa thế nhưng cánh
tay phải cùng bả vai lại không may mắn như vậy, đã lìa khỏi cơ thể, máu
nhuộm đỏ cả nước hồ.
Sắc mặt Thạch Hạo trắng bệch, cắn chặt răng
nhặt cánh tay kia lên, hút lấy tinh hoa trong tiên trì để nối lại tay
đứt, chữa trị vết thương nghiêm trọng này.
Đây cũng không biết là lần thứ mấy thân thể bị xé nứt, máu nhuộm đỏ nước hồ, toàn thân tựa như bị phân thây trong địa ngục vậy.
Nếu ở nơi khác thì dù là Thạch Hạo cũng chịu không nổi, bởi vì thân thể bị
chém đứt, đạo cơ bản nguyên của thân thể bị tổn thương nghiêm trọng. May là ở nơi này có Thần liên độ kiếp tan vào trong nước hồ, vật chất sinh
mệnh màu vàng có thể làm cho xương trắng sinh ra máu thịt, giúp cho
người sắp chết sẽ sống lại.
Thạch Hạo lựa chọn nơi này để luyện
hóa Kim Bồ quả quả là đúng đắn, nếu đổi lại là một nơi khác thì dù tinh
lực của hắn như rồng cũng phải gặp nạn mà chết.
"Phần thịt quả đã ít hơn nhiều, hiện chỉ còn lại một phần bảy, gần thành công rồi!"
Hiện tại niềm tin mà hắn dựa vào chính là không lâu nữa sẽ hoàn toàn luyện
hóa hết Kim Bồ quả, đã thấy ánh sáng cuối đường hầm, tuy rằng rất giày
vò, đẫm máu, sống không bằng chết, những thứ này xem như là bóng đêm
cuối cùng trước ánh bình minh thôi.
Thạch Hạo hít sâu, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, có thể nhìn thấy rõ ràng, chất lỏng màu
vàng bên trong tiên trì nhanh chóng kéo đến đi vào trong cơ thể hắn để
chữa trị vết nứt trên người, tẩm bổ xương gãy.
Đây thật là một kỳ tích!
Bởi vì xương gãy nối liền, tay chân nối lại, thương tích nghiêm trọng trước kia đều đang khép lại gần như hoàn hảo, khôi phục thần tốc.
Đây
chính là Thần liên độ kiếp, hiệu quả chẳng hề khác trong truyền thuyết
là mấy, giúp cho xương trắng phát sinh sức sống hình thành máu thịt,
khiến cho Thiên Thần cổ xưa cũng phải điên cuồng liều mạng vì nó.
Rất lâu sau Thạch Hạo mở mắt, trong lúc chớp mắt lại có ký hiệu đan xen,
tựa như một vùng sao trời thai nghén trong con ngươi, đã hồi phục, tỏa
ra sự sống.
"Bắt đầu!"
Hắn chịu đựng đau đớn và hành hạ như trong địa ngục, tiếp tục luyện hóa quả thần, từng chùm sáng bốc lên quấn quanh trên người.
Trong Tiểu thiên thế giới có đạo văn, có trận pháp che đậy thiên cơ, thần
niệm của con người không cách nào thăm dò, vì vậy dù cách nhau không xa
lắm cũng khó có thể nhận biết.
Phía đối diện tiên trì có trồng
Thần liên độ kiếp, một mỹ nhân thần giác kinh người, con mắt tựa như hai viên bảo thạch rạng ngời rực rỡ, nàng lại cảm giác được điều lạ thường.
Hồ nước trong suốt, óng ánh, đường cong Nguyệt Thiền mềm mại, thân thể
trắng nõn như ngà voi không một chút tì vết, ánh mắt nàng lấp lóe, rẽ ra một làn sóng nước bơi về một hướng khác.
Đương nhiên, nàng rất cẩn thận không có xông bừa lại gần, bởi vì nàng cũng chỉ hoài nghi thôi.
Dưới ánh trăng sáng trong, nàng thanh lệ tuyệt thế, tóc đen xõa ra, mắt lấp
lóe thần quang, thân thể nhẵn nhụi trắng như mỡ dê chảy xuôi từng tia
sáng lộng lẫy.
Nàng, yên lặng tới gần!
Trong tay Thạch Hạo chỉ có một phần thịt quả rất nhỏ dính vào trên hạt tỏa ra ánh sáng rực
rỡ, quy tắc ẩn hiện, xích thần đan xen bên trong thịt quả này.
Mà cái hạt kia thì to bằng trứng bồ câu màu xanh lục, có một loại ma tính, khi cầm nó khiến người ta sợ hãi, ánh sáng xanh thẳm làm nổi bật lên vẻ trong suốt nơi bàn tay của Thạch Hạo.
Thạch Hạo liều mạng há
miệng cắn lấy, phần thịt quả cuối cùng này hóa thành tia sáng rực rỡ
điên cuồng xông vào thân thể cứ như ngựa hoang mất cương, một lần nữa
nữa bắt đầu chém sinh cơ của hắn.
Trong tay hắn chỉ còn sót lại một cái hạt xanh thắm!
Thạch Hạo kêu rên, thân thể run rẩy, lần này xương ngực nổ tung đồng thời
trái tim phát ra một tiếng nứt vang, việc này tương đối nghiêm trọng như là gặp phải một đòn đánh trí mạng.
"Roẹt!"
Trái tim của
hắn bị xé ra, một sợi xích thần trật tự xuyên qua làm thân thể lủng một
lỗ từ trước ra sau, và lấy nơi đây làm trung tâm không ngừng lan tràn ra xung quanh.
Trong nháy mắt mà thôi, bộ ngực của hắn xuất hiện
rất nhiều vết rách, tựa như vỏ trái đất bằng phẳng bị nứt ra, dung nham
tuôn trào, xuất hiện từng khe hở tràn đầy ánh sáng rực rỡ.
Nếu nơi này hoàn toàn nổ tung thì Thạch Hạo xem như bị hủy nửa người!
"Đau quá!" Thạch Hạo nhếch miệng, khuôn mặt thanh tú méo mó, ngã sấp xuống
vùng vẫy lăn lộn bên dưới đáy hồ nước, thương thế của hắn quá nặng rồi.
Thánh quang nhảy loạn, bộ ngực của hắn tan rã hóa thành một chùm sáng chói
lọi muốn đốt hắn thành tro bụi, nơi đó có xương trắng lộ ra, nguy hiểm
tột độ.
"Luân Hồi!"
Thạch Hạo gầm nhẹ, thần hi nằm dày đặc trong cơ thể, cốt văn xán lạn tựa như Phượng Hoàng tắm trong lửa khoác
lên một màn sáng thần thánh rực rỡ bảo vệ thân thể hắn, gia trì ở ngực.
Hắn lấy trình độ bảo thuật cao siêu nhất chống lại sự ăn mòn của Kim Bồ quả nhằm hóa giải nguy cơ tan rã của thân thể.
Quy tắc kia xông tới, bộ ngực Thạch Hạo nứt ra rồi khép lại, xương gãy rồi
nối liền, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, rơi vào trạng thái giằng co.
Lần này là lần nguy hiểm nhất, ở nháy mắt ngắn ngủi, bắt đầu từ xương ngực
vết rách đan xen lan tràn khắp toàn thân, cả người đều bị xé rách.
Sức mạnh Luân Hồi không chỉ có thể giết địch mà còn có thể ảnh hưởng thời
gian, lúc này phảng phất có thể khiến năm tháng chảy ngược, Thạch Hạo
dựa vào điều này phục hồi, giãy giụa và chống đỡ.
Đương nhiên,
giá phải trả là rất lớn, tinh khí thân thể sắp bị sấy khô, tiềm năng
hoàn toàn bị phóng thích, hắn đang dùng mạng tranh đấu, hi vọng vượt qua quẻ Khảm này.
Đây là một cuộc tai nạn vô cùng to lớn trong đời
hắn, cũng là một lần đánh cược, nếu không vượt qua được thì "thân tử đạo tiêu", vĩnh viễn biến mất.
Chỉ chốc lát như thế thôi mà thân thể Thạch Hạo đã tan vỡ không dưới mười lần, hắn dùng tất cả thủ đoạn để
chống cự, cốt văn sáng lên, thân thể lại tiếp tục gãy vỡ.
Rất lâu sau đó Thạch Hạo ngã chổng vó lên trời, máu tươi nhuộm đỏ mặt nước nơi đó,
thân thể rách nát, xương cũng không biết gãy bao nhiêu khúc, nằm im
không nhúc nhích, vô cùng mệt mỏi. Vui mừng duy nhất chính là hắn đã
chịu đựng được!
Dược tính đáng sợ của Kim Bồ quả đã bị hấp thu,
hắn đã vượt qua được giày vò lần này, chặng đường tựa như luyện ngục này đã kết thúc.
Chỉ là hắn mệt mỏi quá rồi, sau khi khó nhọc nối
lại tứ chi, thân thể tan rã thì hắn đã không còn chút sức lực nào, khó
có thể cựa quậy.
Giờ phút này hắn rất muốn ngủ, không muốn làm gì nữa.
Cùng còn tốt là hắn ở gần Thần liên độ kiếp, chất lỏng màu vàng từ trong
tiên trì chảy ra, từng tia chảy vào bên trong lỗ chân lông của Thạch
Hạo.
Hắn mệt nhoài gần như đèn cạn dầu, hiện tại hoàn toàn bị động hấy thu thần dịch khôi phục thể xác và tinh khí thần.
"Mình thành công rồi sao?" Thạch Hạo nở nụ cười, tuy mệt mỏi đến mức con mắt
đều muốn nhắm lại thế nhưng có một loại cảm giác thỏa mãn, rốt cuộc cũng chịu đựng nổi rồi.
Xa xa sóng nước lóe lên,
một thân thể giống
như nàng tiên cá trồi lên mặt nước, mái tóc ướt đẫm như từng viên trân
châu óng ánh, khuôn mặt xinh đẹp đến nghẹt thở yên tĩnh nhìn kỹ phía
trước.
Đây là khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ, nàng tựa như tinh linh
đang nghịch nước dưới trăng, kỳ ảo và xuất trần, không nhiễm khói bụi
trần gian, tựa như mộng ảo.
"Một người con trai!" Nguyệt Thiền khiếp sợ.
Ánh sáng lóe lên, trên người nàng xuất hiện chiến giáp cấp thần, nhanh chóng điều chỉnh đến trạng trái chiến đấu.
Mỗi tháng ngày chẵn là ngày học viên nữ được phép sử dụng, ngày lẻ mới là
của học viên nam, hiển nhiên người này đã vi phạm nội quy, ngày chẵn
cũng xông tới.
Đây là muốn làm loạn sao?
Mặt cười của Nguyệt Thiền lạnh lẽo, một người đàn ông xông vào đây, cách nhau không xa chẳng khác nào là tắm chung với nàng.
Chuyện này không thể nào chấp nhận được, không cách nào tưởng tượng ra lại có
một người con trai tắm rửa thần dịch với nàng, không có chuyện nào tồi
tệ hơn với tiên tử thánh khiết như nàng.
Trong lòng nàng sinh ra cơn giận dữ không thể nhịn được!
Cùng lúc đó, chưa đợi nàng làm ra động tĩnh gì thì Thạch Hạo cũng cảm giác
được, nén lại mệt mỏi, đột nhiên đứng dậy nhìn về mỹ nhân đối diện, làm
tung tóe mảng bọt nước lớn.
"Xoạt!"
Thân thể hai người
đều phát sáng tiến hành phòng ngự, kết quả làm cho những cốt văn nằm dày đặc bên trong hồ nước va chạm kịch liệt với nhau.
Bởi vì khoảng cách giữa bọn họ quá gần mà cốt văn va chạm lẫn nhau như vậy thì không muốn ra tay cũng không được.
"Vèo", trong mi tâm của Nguyệt Thiền bay ra một cầu vồng bảy màu, đây là công
kích thần thức mạnh mẽ nhất, muốn làm Thạch Hạo kinh sợ khiến hắn mất
tinh thần.
Thạch Hạo mới vừa trải qua tai nạn lớn, hiện đang vô
cùng suy yếu nên không chống lại trực diện mà lao ra khỏi hồ nước tránh
về một bên.
"Tên xấu xa, ngươi đêm nay lại tiến vào tiên trì, quá vô liêm sỉ." Nguyệt Thiền quát khẽ, nhưng nếu cho rằng đây là chỉ là
một loại quát nạt thôi vậy thì sai rồi, những tiếng quát này đã được
thêm vào sức mạnh nguyền rủa.
Mỗi một chữ đều hóa thành một ký
hiệu, từng chữ như là ngọn núi bằng kim loại hiện ra trên không trung
rồi ép về phía đối thủ, tựa như một đại ấn to bằng cả núi non đập xuống.
Nếu không chú ý, chỉ cho rằng nàng xấu hổ thì chắc chắn chịu thiệt, đây là một loại bảo thuật rất lợi hại.
Con mắt Thạch Hạo lóe sáng, cũng không có chống đỡ chưa từng dùng năng lực
miễn dịch pháp lực tạm thời chống cự, cũng chỉ là tránh né về một bên mà thôi.
Mắt đẹp của Nguyệt Thiền sáng như sao, chốc lát đã nhìn ra được Thạch Hạo đang suy yếu, sắc mặt hắn tái nhợt, đồng thời nơi đó
nước trong hồ đỏ tươi hiển nhiên là bị thương nặng, mất rất nhiều tinh
huyết, trạng thái không được tốt.
Nàng là Thánh nữ của Bổ Thiên
giáo, là đệ tử kiệt xuất nhất, thần giác siêu phàm nhập thánh, tự nhiên
có thể biết được tất cả những thứ này, nàng vững tin tinh khí của đối
phương đã tiêu hao hết nên có thể dễ dàng bắt được.
Khóe miệng
Nguyệt Thiền lộ ra một tia cười nhạt, khuôn mặt yêu kiều trắng loáng và
thanh diễm, giờ phút này giống như Hằng Nga lướt sóng mà đi, tấn công về phía Thạch Hạo hòng trấn áp hắn.
Nàng vững tin, sau khi tính toán cẩn thận vừa rồi thì có thể bắt giữ đối phương dễ như trở bàn tay.
Sóng gợn như cầu vồng, khắp trời đều là ráng lành, trong nháy mắt Nguyệt
Thiền phong tỏa mọi đường lui, đưa hắn vào chính giữa không thể tránh
né.
Ầm!
Nguyệt Thiền trước sau sử dụng năm loại bảo thuật
lớn, ánh sáng chói mắt, mấy loại thần thông mạnh mẽ cùng lúc giáng xuống chiếu khắp hồ nước, khóa chặt Thạch Hạo.
Dưới tình huống bình
thường mà nói thì đòn đánh này của nảng có thể khiến tất cả sơ đại căng
thẳng, bởi vì quá là kinh người, đây là lần va chạm mạnh nhất.
Nhưng mà đôi lúc sự thật thường không như tưởng tượng.
Trong phút chốc, Nguyệt Thiền ngạc nhiên, nàng phát hiện tất cả bảo thuật đều mất hiệu quả, khi đến gần thân thể của đối phương thì bị một luồng ánh
sáng quét ra, bảo thuật tán loạn.
Mà bản thân nàng đã tấn công
tới gần đối phương, suy tính việc bắt vào trong tay cũng đã không thành, nàng không thể không cận chiến với đối phương.
Thạch Hạo nuốt
Kim Bồ quả, miễn dịch pháp lực được kiên cố thêm một bước khiến mạnh mẽ
hơn trước đây, tự nhiên ở giai đoạn đầu chặn lại được năm đại thần
thông.
Vốn thân thể hắn suy yếu muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy đối phương hạ xuống gần trong gang tấc, hắn quyết đoán đánh lại.
Trên người hắn có Phá giới phù, đêm nay căn bản không cần lo lắng đi không được.
"Ầm!"
Trong nháy mắt, hai người đều bắt được một cánh tay của đối phương nên nhanh chóng quấn chặt lẫn nhau.
"Đêm trăng bắt người đẹp." Thạch Hạo trêu chọc.
"Ngươi đi không được rồi!" Trên dung nhan hoàn mỹ của Nguyệt Thiền lấp lóe ánh sáng thánh thiện, mái tóc tung bay, làn da như mỡ đông, thần quang
trong con ngươi rực rỡ.