Con ngươi của Nguyệt Thiền cứ như viên đá quý màu đen, thần mang cực
thịnh, tuy ngoài miệng nàng tỏ ra mạnh mẽ thế nhưng trong lòng lại giật
nảy mình, bởi vì đối phương vẫn chưa hề hiển lộ ra đại thần thông vậy mà lại có thể làm tan rã đi năm đại bảo thuật của nàng rồi.
Việc này khó mà tin nổi!
"Chiến Thiên thuật!" Nguyệt Thiền khẽ quát, bảo thuật này sau khi được chú
ngôn gia trì thì uy thế càng tăng mạnh, từ đôi môi anh đào của nàng phát ra, một đoàn ánh lửa cứ như là mặt trời ban trưa tỏa ra đánh về phía
Thạch Hạo.
Đáng tiếc, vẫn vô hiệu như trước!
Mặt trời chói chang vàng óng đánh lên trên người Thạch Hạo thế nhưng cơ thể của hắn
lại phát ra một lớp bảo huy, hóa giải và làm tiêu tán trong hư không cái gọi là Chiến Thiên thuật kia.
Thạch Hạo nuốt Kim Bồ quả nên năng lực miễn dịch pháp lực đã được tăng cường, thời gian kéo dài cũng tăng
lên đôi chút, chính vì thế mới hiện ra tình cảnh như thế này, mặc cho
pháp lực của đối phương dâng trào, cả người tỏa ra ký hiệu cỡ nào thì
cũng đều vô dụng.
Hai người dây dưa với nhau, cánh tay phát sáng, mà Nguyệt Thiền thì lại vận chuyển cốt văn, tinh lực của đối phương
đang suy yếu cho nên bắt đầu trả đũa, trấn áp mãnh liệt.
"Ầm!"
Hai bên va chạm, cứ như là kim loại giao kích vậy.
Quả thật là Thạch Hạo không có ở trạng thái đỉnh cao, tinh lực bản thân hao tổn, trong lĩnh vực am hiểu nhất – cận chiến, lại không thể có hiệu quả ngay lập tức.
Nếu là ngày thường, nếu có ai áp sát tới gần như
thế này thì Thạch Hạo chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong, người bình
thường khó có thể có ưu thế bẩm sinh như thế này.
"Không ổn, phải tốc chiến tốc thắng thôi, nếu không nhất định sẽ thua trong tay "người
vợ" này mất, sẽ bị nàng áp chế, nếu thế thì hậu quả khó mà lường được."
Thạch Hạo nghiêm nghị.
Tình thế xoay chuyển, lần này hắn đã bị
thương nặng, tinh lực khô cạn chưa có khôi phục lại như cũ, vạn nhất bị
Nguyệt Thiền bắt thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Xoẹt!
Năm luồng hào quang xuất hiện, bàn tay của Thạch Hạo vô cùng sắc bén diễn
biến thành áo nghĩa của móng vuốt Chân long, đây chính là tán thủ đã đạt được trong bí cảnh Nguyên Thiên, là tuyệt học thần thánh của cận chiến.
Keeng!
Việc khiến người khác giật mình chính là, bàn tay như ngọc ngà, trắng mịn và lấp lánh của Nguyệt Thiền lại có thể chặn đứng đòn đánh này.
"Gào!"
Từng tiếng rồng gầm vang lên, Thạch Hạo nắm long ấn, một con Chân long lao
ra từ lòng bàn tay của hắn rồi bao phủ lấy Nguyệt Thiền bắt đầu trấn áp, như trước vẫn là một loại thể thuật vô thượng.
Kỳ thật, hắn rất
muốn triển khai những pháp môn khác, ví như thần thông Luân hồi thế
nhưng hiện tại pháp lực đã tiêu hao hết, tuyệt học hoàn chỉnh khó lòng
triển khai, chỉ có loại tán thủ này mới tốn ít sức lực nhất.
Bàn
tay như ngó sen của Nguyệt Thiền lấp lánh, nhìn thì mềm mại thế nhưng
khi vung lên lại cứ như sức mạnh ngàn vạn quân, có thể đánh bay bất cứ
ngọn núi nào, dung mạo như "trích tiên" thế nhưng lại là một cường địch
đầy đáng sợ.
Một tiếng phượng hót to rõ phát ra, từ trong lòng
bàn tay của nàng bay ra một con Tiên hoàng đỏ rực đón lấy Chân long kia, hai bên quấn lấy nhau, phát ra hào quang chói mắt.
"Long phượng
sum vầy, xem ra hai ta hữu duyên thật!" Thạch Hạo trêu chọc, mặc dù mình đang hãm trong hiểm cảnh thế nhưng cũng không quên chọc tức nàng.
Vèo!
Tiên hoàng bay lượn, cặp cánh đỏ như lửa mang theo ánh lửa ngập trời phủ
xuống, đồng thời bàn tay thon dài của Nguyệt Thiền cũng vung tới trước.
Trái tim của Thạch Hạo đập thình thịch, bởi vì miễn dịch pháp lực rất nhanh
sẽ mất đi hiệu lực, nhất định phải có hành động đột phá phong tỏa của
đối phương.
Hắn hét lớn một tiếng, cả người xuất hiện phù văn dày đặc, vận dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất gia trì pháp lực không còn nhiều
kia lên toàn bộ bản thân trấn áp về đối phương.
"Vèo!"
Thạch Hạo phát sáng, hắn vận dụng pháp môn Côn Bằng biến dị, vòng xoáy màu
vàng xoay tròn quanh người, vừa giống như là lớp vảy vừa giống như là
lông chim vàng đang cuộn tròn hóa thành một vòng xoáy.
Bằng tộc
bình thường cũng có thể triển khai thế nhưng để đạt tới trình độ này thì cực khó, bởi vì Thạch Hạo âm thầm dùng pháp môn Côn Bằng khống chế, đây chính là thăng hoa của Kim Truyền Ba Văn công.
Lúc nhỏ khi hắn ở Bổ Thiên các thì đã từng học qua tàn pháp của Bằng tộc - Kim Tuyền Ba
Văn công này, bây giờ triển khai thì hoàn toàn khác xưa.
Hắn vận
dụng thủ đoạn miễn dịch pháp lực để hóa giải đi Tiên hoàng đỏ đậm của
đối phương, sau đó dùng Kim Tuyền Ba Văn công điên cuồng nuốt chửng tinh khí và thần lực đang tản ra kia để cung cấp cho bản thân.
Bởi vì, đây là cơ hội cuối cùng, miễn dịch pháp lực sẽ mất đi hiệu lực.
Vòng xoáy màu vàng óng kia chuyển động, Thạch Hạo phát sáng cứ như là một
con chim thần hình người quân lâm thiên hạ, nuốt chửng tinh hoa thiên
địa tám phương để cung cấp cho bản thân mình.
Đây chính là thần
kỹ lấy yếu chống mạnh, chỉ trong nháy mắt Thạch Hạo đã khỏe hơn không
ít, hắn tới gần Nguyệt Thiền sau đó giơ tay phản công, bàn tay cứ như là vuốt rồng.
"Ầm!"
Lần này, Nguyệt Thiền biến sắc mặt, vừa
nãy do thấy tinh lực của đối phương khô cạn cho nên mới dũng mãnh phản
đòn, nhưng nay lại gặp phải tình huống như thế này thì lập tức cánh tay
cảm thấy đau nhức.
Trên thực tế, trong đám thế hệ tuổi trẻ thì
cũng không có mấy ai có thể sánh ngang ở mặt thân thể với Thạch Hạo, dù
là truyền nhân Tiên điện từ thuở nhỏ được tiếp thu truyền thừa đạo thống vô thượng, tìm mọi cách để rèn luyện thì cũng chỉ ngang tài cân sức với Thạch Hạo mà thôi.
Thân thể Nguyệt Thiền dù rất mạnh thế nhưng
đây cũng không phải là phương diện chủ tu của nàng, cho nên mới lộ ra vẻ kinh sợ như thế này.
Thạch Hạo được thế nên tiến mạnh, dùng hết
khả năng, vòng xoáy màu vàng cuộn tròn nuốt chửng lấy tinh khí tám
phương, hút lấy chất lỏng màu vàng của Thần liên độ kiếp luyện hóa để
bản thân sử dụng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn liên tục xuất thủ cận chiến với Nguyệt Thiền.
Sóng nước chập chùng, cốt văn hai bên đan dệt, kình phong ập vào mặt, hào
quang sáng rực chiếu rọi, chỉ trong chốc lát mà đã quyết chiến hơn trăm
chiêu.
Nguyệt Thiền nghiêm nghị, với khoảng cách gần này thì nàng gặp phải bất lợi.
Mà Thạch Hạo lại càng giật mình hơn, Nguyệt Thiền quả nhiên lợi hại, mạnh
hơn những sơ đại bình thường khác, ánh sáng phát ra từ mi tâm của nàng
khiến hắn vô cùng kiêng kỵ, sức mạnh tinh thần ngưng tụ thành chùm sáng
có thể tiêu diệt nguyên thần của người khác.
"Vèo!"
Thạch Hạo bật lên, triển khai ngay đại thần thông Súc địa thành thốn, tốc độ nhanh tới cực hạn quấn chặt lấy Nguyệt Thiền.
Thế nhưng, Nguyệt Thiền cũng có loại bảo thuật tương tự như thế, đồng thời
mi tâm không ngừng phát sáng cứ như là lưỡi dao chém tiên không gì không xuyên thủng, đó chính là Dao thần thức vô cùng đáng sợ!
Thiên
phú dị bẩm, chẳng lẽ đây chính là thần thông đã có khi nàng vừa chào
đời, vẫn ẩn giấu trong thức hải, bây giờ mới sử dụng?!
Ở hạ giới
thì Thạch Hạo đã biết được ý thức hải của nàng có bí mật, giờ chứng kiến thì cảm thấy càng đáng sợ hơn, người bình thường khó mà phá giải được.
Vèo một tiếng, Thạch Hạo lướt sang ngang đi tới bên cạnh tiên trì rồi điên
cuồng rút lấy bảo dịch của Thần liên độ kiếp, hắn nhất định phải khôi
phục lại trạng thái đỉnh cao trong thời gian ngắn nhất, nếu không tinh
lực hao tổn, pháp lực suy kiệt thì khó có thể bắt giữ được Nguyệt Thiền.
Hắn có mấy đại bảo thuật nhưng hiện giờ không đủ sức để triển khai!
"Hừ!"
Nguyệt Thiền hừ lạnh, phát hiện được chủ ý của hắn, đối phương tuy đã được
tăng cường thế nhưng vẫn không thể so được với nàng, thân thể vẫn rất
suy yếu, đây chính là cơ hội.
Nàng từ bỏ phòng thủ, không kiêng
kỵ nữa mà bắt đầu toàn lực phản kích, mi tâm xuất hiện dấu ấn cứ như là
một vị Chân tiên nhảy múa nơi đó, ánh sáng rực rỡ trông vô cùng xinh
đẹp.
Giờ phút này, ánh sáng phát ra từ mi tâm chiếu khắp hư không, phong tỏa đường lui của Thạch Hạo, mạnh mẽ vô cùng.
Thạch Hạo chấn động, không chỉ bởi vì sự đáng sợ của Dao thần thức mà hắn
phát hiện ra được dấu ấn nơi mi tâm của Nguyệt Thiền, cứ như là thần
hình Tiên đạo khiến người khác sợ hãi.
Cũng may là thứ "thần hình" này cũng không giống như thứ mà Diệp Khuynh Tiên sở hữu, thứ này còn có thể chống cự được.
Thạch Hạo âm thầm suy nghĩ, thế gian này cũng chỉ có hai cái thần hình Tiên
đạo mà thôi, một trong hai cái chắc chắn sẽ không ở trên người Nguyệt
Thiền.
Tủm một tiếng, Thạch Hạo lặn sâu xuống đáy hồ, vòng qua
Thần liên độ kiếp để rút lấy thần lực tăng cường cho bản thân, chỉ cần
khôi phục lại như cũ thì tất cả đã không còn là vấn đề nữa.
"Còn có
cái hạt này, không biết có hiệu quả hay không." Thạch Hạo lẩm bẩm rồi
lấy ra cái hạt màu xanh biếc của Kim Bồ quả, thử rút lấy một chút sức
mạnh của thứ này.
Vì thứ này có thể giúp bản thân tiếp tục sử dụng thứ năng lực miễn dịch pháp lực kia thêm lần nữa!
Đương nhiên, hắn cũng không dám luyện hóa sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Có hiệu quả? Thạch Hạo giật mình, hiệu quả cũng không phải rõ ràng thế
nhưng quả thật là có thể phát động và thân thể hắn có phản ứng, có thể
giúp sử dụng thêm lần nữa trong thời gian ngắn.
Thạch Hạo thử
nghiệm nhiều lần nhưng liền lộ vẻ kỳ quái, hắn lại thành công thế nhưng
mỗi lần thì năng lực của miễn dịch pháp lực lại yếu đi một chút, cũng
chỉ có thể chống đỡ trong nháy mắt mà thôi.
"Ầm!"
Lần này, hắn quay ngược trở lại, toàn lực xuất thủ, tạo ra màn ánh sáng, cốt văn trong Nguyên thủy chân
giải hóa thứ mục nát thành hiếm thấy trấn áp về
phía Nguyệt Thiền.
"Cái gì?" Nguyệt Thiền hoảng sợ, bảo thuật lần nữa mất đi hiệu lực, đối phương nhanh chóng lao tới trói buộc nàng.
Thạch Hạo tạo ra Động thiên duy nhất, toàn lực ra tay tiêu hao hết thảy pháp
lực nhằm giam cầm Nguyệt Thiền, cố định nàng trong thời gian ngắn ngủi.
"Ầm!"
Hắn giơ tay trấn áp, phong ấn Nguyệt Thiền.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, kinh biến liền xuất hiện như thế.
Mi tâm của Nguyệt Thiền phát sáng hòng chống lại, thế nhưng Thạch Hạo lại
giơ tay điểm ngay lên trên cái trán trắng bóng đó, lập tức nàng cảm thấy đau nhức, không thể phát ra đòn đánh ấy.
Hơn nữa, bên trong Động thiên duy nhất của Thạch Hạo thì nàng vốn đã gánh lấy hạn chế, bất luận triển khai thứ gì thì đều rất gian nan.
Thạch Hạo không ngừng xuất thủ lên trên người của Nguyệt Thiền, tiến hành quá trình phong ấn, bởi vì hắn không yên tâm cho lắm.
"Hữu duyên ngàn dặm nay lại gặp mặt, xem ra chúng ta thật sự có duyên phu thê mà." Thạch Hạo cười nói.
Cơ thể của Nguyệt Thiền trắng mịn, chiến y thần linh trên người phát sáng
thế nhưng không hề có chút tác dụng nào, vẫn bị phong ấn những chỗ yếu
hại.
Đặc biệt, Thạch Hạo lại còn ôm chặt chiếc eo nhỏ của nàng,
thổi một hơi nhẹ lên tai nàng cứ như đang đùa giỡn, việc này khiến da gà nơi chiếc cổ trắng ngần ấy nổi lên, khó có thể tĩnh tâm được.
Đây là một tiên tử tuyệt thế, thân thể mềm mại, thướt tha yểu điệu, Thạch
Hạo ôm chặt, có thể nghe thấy mùi hương thấm gan thấm ruột thế nhưng vẫn ra sức phong ấn chứ không hề dừng lại.
Đương nhiên, việc này thì không cách nào không thể tiếp xúc da thịt với nhau được.
"Dám chiến một trận công bằng với ta không?" Nguyệt Thiền khẽ nói, tận lực giúp bản thân bình tĩnh lại.
"Tinh lực của ta đã khô cạn thế nhưng cũng chưa hề bị ngươi trấn áp, nếu thật sự đối đầu thì ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi à?" Thạch Hạo vừa nói vừa
dùng lực ôm chặt lấy chiếc eo thon của nàng, sau đó tiếp tục phong ấn.
"Có thể nói cho ta biết, ngươi là ai không?" Nguyệt Thiền bình tĩnh mở
miệng, cơ thể trắng mịn phát sáng, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.
Thạch Hạo kinh ngạc, nàng vì sao lại bình tĩnh như thế chứ, giọng điệu y chang hắn vậy, chẳng lẽ còn có thủ đoạn gì nữa ư?
Đột nhiên, Thạch Hạo biến sắt rồi quát to một tiếng không ổn.
Hắn phát hiện, hạt của Kim Bồ quả nứt ra, bên trong lại có một hạt màu xanh biếc rớt ra tiến vào thân thể và điên cuồng tấn công cơ thể của hắn.
"Làm sao lại như thế chứ?!" Thạch Hạo kêu to, việc này quá đột ngột, hắn
cũng không hề hay biết hạt giống này kinh khủng như thế, có thể cảm ứng
được dược hiệu bên trong cơ thể và muốn dung hợp lại với nhau.
Cơn đau đớn cứ như là địa ngục này bắt đầu lan tỏa, hơn nữa lần ngày nguy hiểm hơn rất nhiều!
Việc vui duy nhất chính là, Nguyệt Thiền đã bị phong ấn.
Thân thể của Thạch Hạo phát ra ánh xanh, hạt giống đó bắt đầu tan ra, pháp
tắc kỳ dị và thần lực đấu đá bừa bãi với nhau, lúc này cơ thể hắn xuất
hiện những vết rách.
Mi tâm của hắn phát sáng, xương trán xuất
hiện những vết nứt dày đặc, sau đó răng rắc rồi bong tróc ra, nguyên
thần của hắn bất ổn, gặp phải xung kích của pháp tắc ẩn chứa trong hạt
Kim Bồ.
Đây là chuyện vô cùng đáng sợ, con người chết thì như đèn đã tắt, mà nguyên thần lại là "chiếc đèn" của sinh linh, một khi nó bị
tán loạn thì tất cả sẽ thành không, muôn đời yên lặng.
"Dừng!"
Thạch Hạo hét lớn thế nhưng không cách nào triển khai được những bảo thuật
mạnh nhất vì hắn đã sức cùng lực kiệt, pháp lực tiêu hao gần như sạch
sẽ.
"Chỉ có thể như vậy thôi!"
Tinh thần lực* của hắn phân giải trở thành những chiếc đỉnh, đạo chuông, thần kiếm... đây chính là
cảm ngộ ở Hóa Linh cảnh, hóa cốt văn, tinh thần thành những thánh vật
hữu hình.
*tinh thần lực: sức mạnh tinh thần.
Boong!
Đạo chuông vang xa, vạn chuông cùng ngân, đó chính là từng nhóm đạo chuông do nguyên thần phân giải mà thành.
Keeng!
Tiếng kiếm reo rung động lòng người, tiếng keeng vang trời, đó chính là những thanh thần kiếm do nguyên thần của Thạch Hạo hóa thành, lên tới hàng
ngàn hàng vạn thanh.
Ầm!
Khí đại Đạo lưu chuyển trấn áp hư không bảo vệ bản thân. Đó chính là những chiếc đỉnh mà nguyên thần của
Thạch Hạo hóa thành, sắp xếp bố trí san sát lại với nhau, những làn khí
từ miệng đỉnh không ngừng tràn xuống.
...
Cùng lúc đó, hắn vận chuyển Nguyên thủy chân giải, dựa vào những thứ cốt văn đơn giản và tiêu hao ít nhất nằm dày đặc trong thân thể và tinh thần hòng đối kháng lại toàn bộ.
Đây là cuộc đối kháng sinh tử, lúc nào "chiếc đèn"
của Thạch Hạo cũng có thể tắt, thân thể gần như nứt ra, máu tươi nhuộm
đỏ thần trì.
Chuông, đỉnh, tháp, kiếm, vô cùng vô tận, đó chính
là những gửi gắm của thần niệm hóa thành những thánh vật hữu hình, tiếp
thu sự rèn luyện sinh tử, lúc nào cũng có thể hủy diệt.
Đây là một quá trình vô cùng đáng sợ, Thạch Hạo rơi vào tình cảnh nguy hiểm khôn cùng.
Cũng không biết trôi qua bao lâu thì hắn mới dần ổn định lại, lực phá hoại
và sinh cơ đã đạt tới mức cân bằng, cả người đều rách toát, nguyên thần
lờ mờ.
Thế nhưng, hắn biết, đây là một cơ hội, nếu như có thể
chịu được thì thu hoạch sẽ không hề nhỏ, đây là một quá trình gột rửa
của sinh tử!
Nhưng mà, sự tình không ngờ tới lại diễn ra, Nguyệt
Thiền chuyển động, đôi mắt sáng ấy lưu chuyển tuệ quang, băng cơ ngọc
cốt, tóc đen buông xõa, hào quang trên dung nhan khuynh thành ấy tỏa
sáng.
"Quả nhiên là ngươi!" Nàng khẽ mở môi hồng.
Trái tim của Thạch Hạo đập thình thịch, nói:" Sao ngươi có thể thoát ra vậy?!"
"Ở hạ giới thì đã từng bị ngươi áp chế một lần, ta cũng sẽ không bao giờ bị lại lần thứ hai nữa đâu." Nguyệt Thiền nói.
Thạch Hạo thở dài, cuối cùng lại phải dùng thần phù để bảo vệ sao? Hắn thật sự không muốn tiêu đi thứ này, bởi vì quá quý giá.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn là Nguyệt Thiền rất yên lặng, tư thái duyên
dáng đứng yên nơi đó chứ cũng chưa hề ra tay và cũng chẳng có chút sát
khí gì.
"Vợ của anh?" Thạch Hạo mở miệng.
Cặp mắt của Nguyệt Thiền lóe lên, tay áo phất phới, càng thêm xuất trần hơn.
"Có thể giúp không?" Tâm tư của Thạch Hạo chuyển biến cực nhanh, liền hỏi thế.
"Cần à?" Cặp mắt của Nguyệt Thiền chớp chớp, tiên cơ ngọc cốt, thân thể uyển chuyển đang phát sáng, không hề dính chút khói bụi hồng trần nào.
"Cần!"