Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Răng rắc!"
Một con
rắn vàng ngẩng đầu, phóng ra mấy trăm dặm ngoài không trung, soi sáng bầu trời đen kịt, vô cùng chói lọi.
Một cơn mưa
lớn sắp tới, mây đen vần vũ, nặng nề và ngột ngạt, tựa như
một cái nồi đen úp xuống mặt đất, trong tầng mây thỉnh thoảng
có tia chớp xuất hiện.
Ngoài tiếng sấm ra thì bên trong
dãy núi rất yên tĩnh, các loại chim cá đều ẩn trốn, cảm nhận được khí tức yêu dị nơi này, lánh nạn tìm may.
Thạch Hạo đứng thẳng một mình trên một ngọn núi, ngẩng đầu quan sát
bầu trời, hắn đang điều chỉnh để tinh khí thần để bản thân kết hợp, tiến vào tình trạng cao nhất.
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, bằng vào tư thế mạnh mẽ xông thẳng lên trời, lấy lôi
đình để rèn luyện, tiếp nhận một loại tai ương mà người ta
không thể tưởng tượng được.
Phù!
Gió lớn dần,
trong dãy núi phát ra tiếng ô ô, rất nhiều cổ thụ che trời lay
động, cây cối rậm rạp, lá tử đằng bay loạn, tựa như bọt nước
nhấp nhô.
Đặc biệt là vùng núi này, tiếng thông reo từng hồi, nghe như biển rộng đang gào thét, mang theo khí tức bàng
bạc.
Trở trời rồi, sấm sét bắt đầu dày đặc, mây đen
kéo tới, tốc độ nhanh hơn, rất nhiều đám liên kết lại với
nhau.
Chiến y của Thạch Hạo bay phần phật trong gió lớn,
hắn đón cuồng phong, như một cây trúc thần cắm rễ trên đất,
đối mặt với bầu trời, ánh mắt càng lúc càng nóng rực lên.
"Đến rồi!"
Trên tầng mây có hồ quang xuất hiện, lan về bốn phương tám hướng,
bầu trời nhuộm đen như giội mực bị xé ra, từng vệt ánh sáng
màu vàng xuất hiện.
Thạch Hạo xuất kích, hắn bay lên bầu trời.
Lúc hắn tám chín tuổi, từng chiếm được một giọt Lôi Kiếp dịch ở Bổ Thiên các nên đã làm cho hắn lột xác, nếu như có thể chiếm
được cả một ao dịch thì không thể tưởng tượng.
So với
năm xưa thì tu vi của hắn đã tăng vọt, cao hơn một đoạn dài, có thể tia chớp bị khuấy động cũng sẽ mạnh mẽ tương ứng không
biết bao nhiêu lần!
Hơn nữa, năm đó tuy tiến vào tầng mây
cùng Lôi tổ Mộ Viêm nhưng lúc đó giông tố đã qua, tia chớp sắp
mất, mà lần này hắn lại muốn đón lấy lôi đình mạnh mẽ.
Bởi vì lần này không chỉ muốn Lôi kiếp dịch mà còn muốn dùng hồ lôi điện thần bí bách luyện bản thân, tiến hành gột rửa ở
cấp độ cao hơn.
Đương nhiên đây chỉ là ghi chép trên cốt
thư, thật sự có thể rèn luyện bản thân sao? Có thể là nếu sơ
sót một chut thì lập tức xong đời.
"Cạch!"
Một tia chớp hạ xuống đáng lên người Thạch Hạo, mà hắn chính là đang
xông lên trời nên kết quả thân thể rung bần bật, máu bắn lên
rất cao.
Đây không phải là bảo thuật của tu si mà là thiên uy chân chính.
"Xoạt!"
Một vầng ánh bạc bao phủ hắn, đây là dư âm của lôi điện đang lan
tràn trên thân thể hắn, vang vọng tiếng loạt xoạt, khiến lông tơ cả người hắn dựng đứng, nổi da gà.
Thạch Hạo rung động,
hắn cảm nhận một cơn nguy hiểm khó lường, nếu tiếp tục xông
lên trên có lẽ sẽ bị đánh thành tro tàn.
"Suy đoán của
người xưa đã trở thành sự thật, Tiên cổ lụi tàn, kỷ nguyên
này không còn lôi kiếp, không có thiên phạt, mà một khi chủ
động trêu chọc chúng nó càng nhiều hơn nữa thì đều sẽ gặp tai ương ngập đầu."
Hắn thấp giọng khẽ nói, việc này sẽ rất nguy hiểm.
Năm tháng dài đằng đẵng tới nay, lôi kiếp không hiện ra, thiên địa
yên tĩnh, đây chỉ là ôn hòa thường thấy, một khi có người phá
vỡ thì đều sẽ kinh khủng hơn so với thời đại có thiên phạt.
Hiện tại hắn đã cảm nhận được rồi, vẫn chưa đến gần tầng mây đã
lập tưc bị một tia điện đánh cho thân thể chảy máu, nếu quả
thật đi vào mà nói thì sẽ như thế nào?
"Mình có lẽ sẽ trải qua lôi kiếp mạnh mẽ nhất của cảnh giới này." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đây cũng không phải suy đoán ngông cuồng mà bởi vì vắng lặng
nhiều năm như vậy, một khi khuấy động loại thiên phạt này thì
dường như nước chảy vỡ đê, một loại trật tự quy tắc nào đó
sẽ bạo động.
Thạch Hạo hít sâu một hơi, thích ứng tia
chớp ở độ cao này, tuy thỉnh thoảng có sấm sét hạ xuống nhưng uy lực tương tự lúc nãy, còn có thể chịu đựng.
"Lên!"
Hắn hít sâu một hơi tiếp tục bay lên, nhìn đám mây tối om om, hắn đã cảm
nhậm được thiên uy ẩn chứa bên trong tựa như đại dương, lúc nào cũng có
thể trút xuống.
Ánh đỏ xẹt qua, một tia điện yêu dị xẹt xuống đánh lên người hắn, khiến hắn lần thứ hai da tróc thịt bong, máu bắn tung tóe.
"Không đúng lắm, tia chớp này mạnh hơn nhiều so với lúc nãy." Thạch Hạo kinh
dị, uy lực của tia chớp này tăng lên cũng không khỏi quá nhanh rồi, uy
năng của tia điện màu máu quá lớn.
Lòng hắn chợt động, bỗng dưng ngẩng đầu, lập tức kinh hãi.
"Đó là gì?"
Thạch Hạo đờ ra, hắn lại nhìn thấy một sinh vật lóe lên rồi biến mất, vừa
giống một con ngựa nhỏ màu đỏ máu vừa giống một con chó con, chưa nhìn
thấy rõ đã biến mất.
Hắn như gặp ma, trong tầng mây tại sao lại có sinh vật, chẳng lẽ bên trong tia chớp còn một nhóm sinh linh đang sống sao?
Quá khứ chưa từng nghe nói, cũng chưa từng thấy, đây là chuyện gì?
Thạch Hạo càng bay lên trên càng cảm thấy ngột ngạt, mây đen trên đầu dày đặc và nặng nề tựa như trăm vạn núi lớn hạ xuống khiến người ta hô hấp chậm chạp, không kịp thở.
Đây là một loại uy thế tác động vào tinh thần.
Thạch Hạo cẩn thận, bây giờ đã không thể dựa vào ghi chép trên cốt thư nữa
rồi, dù sao thì kỷ nguyên này cũng hoàn toàn khác, đã không có lôi kiếp
mà hắn lại mạnh mẽ khuấy động, ai cũng không đoán được sẽ phát sinh cái
gì.
"Vèo", một vệt sáng tựa như mũi tên bay tới, dài đến mấy dặm, từ trong mây vút xuống bắn trúng người hắn.
"Phụt!"
Thạch Hạo phun máu, lần nữa chịu đựng được.
"Không dốc sức chống lại mà chỉ dùng thân thể bị động tiếp nhận, thật là khó chịu." Hắn khẽ nói, lau máu nơi khóe miệng.
Nếu có người ở bên nghe được thì nhất định sẽ nguyền rủa, đây là một tên
biến thái, còn chưa chủ động chống lại mà chỉ tùy ý để thân thể tiếp
nhận xung kích, kết quả là hắn vẫn chịu đựng được.
Vài tia điện
trước, Thạch Hạo quả thực xem thường không thèm chống cự, bởi vì ngay cả chúng cũng không chịu nổi thì làm sao tiến vào trong tầng mây?
Nơi đó mới nguy hiểm nhất!
Vì vừa an toàn, vừa để bảo vệ nên hắn đang thăm dò, nếu như hiện tại bị
thương nặng thì quay đầu rút lui, căn bản không cần độ kiếp.
Bởi
vậy cũng có thể nhìn ra, thân thể Thạch Hạo thật sự rất mạnh, tại Tôn
giả đã đứng trên độ cao không thể tưởng tượng, đứng trên giới hạn cao
nhất.
Thạch Hạo ngẩng đầu, phát hiện tia điện màu xanh lam lúc nãy rất kỳ lạ, trong tầng mây... có một sinh vật khác, chạy vèo đi.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tia điện là do nó phát ra sao? Điều này
khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, đây đã là sinh linh thứ hai.
"Được rồi, đi vào!"
Thạch Hạo quyết định, không cần biết bên trong có cái gì đều muốn xông vào
một lần, bây giờ đã không còn đường lui, nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn
thì có một cách là liều mạng.
Bởi vì gần đây hắn thực sự cảm thấy áp lực, dù luôn tự tin như hắn thì hiện giờ cũng thấy hồi hộp, quái
thai thời cổ từng tên một xuất thế, đều vô cùng nghịch thiên.
Những người kia, nếu như có thể đứng đầu một thời đại, từng ngạo thị ba ngàn
châu, tại một thời đại nào đó vô địch thì đều sẽ có nguyên do!
Người như vậy, bất luận là ai xuất hiện cũng đều sẽ tuyệt diễm đời sau, thiên phú và sức chiến đấu của bọn họ không cách nào suy đoán được, đều có
một khoảng thời gian là nhân vật chính của thế giới,
Loại huy hoàng kia, còn muốn kéo dài.
"Thời này, không thể yên tĩnh rồi!"
Thạch Hạo biết sau đó không lâu, tất cả yêu nghiệt xưa nay đều sẽ xuất hiện,
đụng độ ra đốm lửa rực rỡ nhất kỷ nguyên này, vĩnh viễn ghi vào trong sử sách.
Mà hắn không có áp lực sao? Đối thủ không chỉ một người,
bất luận một ai cũng đều đủ khiến người ta đau đầu, trong đó có Lục Quan Vương, đệ nhất kiếm thiên hạ, cường giả thân thể vô song, pháp lực có
một không hai từ trước đến nay,... tên này kỳ lạ hơn tên kia, có thể xem là vô cùng kinh khủng!
Trên thực tế thì hiện tại Thạch Hạo vẫn
chưa thể xác định được mấy người đời này mạnh bao nhiêu, chân thân của
truyền nhân Tiên điện, mấy thiên tài ẩn giấu của đạo thống cổ xưa, kiệt
xuất của Đế tộc còn chưa từng chân chính ra tay.
Sau đó mới là nhân kiệt vô thượng thời cổ phong ấn trong băng.
Vì lẽ đó hắn muốn trở nên mạnh hơn nếu không thì nguy chắc.
Thạch Hạo vọt lên tận trời, tiến vào tầng mây.
Trong phút chốc, ánh chớp đan xen, không phải bổ tới mà là đập xuống, quá
mạnh mẽ rồi,
xuất hiện liên tục, lập tức nhấn chìm nơi đây.
Đến
bây giờ Thạch Hạo mới bắt đầu chống cự, không tùy ý để tia điện tiến vào cơ thể nữa, hắn sử dụng cốt văn bảo vệ bản thân, đồng thời dẫn dắt sức
mạnh của chúng (tia điện) rèn luyện thân thể.
Đây là thử thách
sống chết, đổi lại là người thường thì sớm tan thành tro bụi, bất kỳ một tia chớp nào đánh xuống cũng đều có thể giết chết một vị Tôn giả, đây
là thiên phạt chưa từng xuất hiện bao nhiêu đời nay.
Thạch Hạo
đón đánh, vận dụng bảo thuật Lôi Đế, lấy ánh chớp để bản thân sử dụng,
tụ tập sức mạnh lôi điện, lúc ban đầu hắn rất khoan khoái, da dẻ toàn
thân óng ánh, tinh khí dồi dào, rõ ràng cảm giác mình đang trở nên mạnh
mẽ.
Nhưng rất nhanh hắn liền không thể thong dong nữa, bên trong
thân thể chứa đầy tia chớp, không thể tích lũy thêm được, nếu không thân thể sẽ phát nổ.
"Răng rắc!"
Thạch Hạo luyện hóa tia điện
hóa thành thần năng nguyên thủy và thuần túy, cuối cùng càng là diễn hóa ra một cái đỉnh cổ, rèn luyện chính mình.
Đỉnh kia có ba chân hai tai, vô cùng đơn giản.
Cũng may nơi này không có ai, nếu không thì nhất định sẽ đờ ra, chuyện này
thật biến thái, trong sấm sét tạo thành đỉnh niêm phong chính mình ở bên trong, tiến hành hầm nhừ, không thể tưởng tượng nổi.
Thạch Hạo
nhe răng nhếch miệng, rất nhanh nếm trải quả đắng, cảm giác này quá khó
tiếp nhận, bị tia chớp bao phủ, dù cho có bảo thuật Lôi Đế cũng không
thể hóa giải được.
Phụt!
Hắn bị đánh đến phun máu miệng,
da thịt bong tróc, cả người cháy đen, lôi đình bạo động, tựa hồ đáp lại
sự ngạo mạn của hắn, cho hắn một sự giáo huấn nhớ đời.
Lôi đình
chói mắt tiến vào trong đỉnh, gõ cho đỉnh phát ra tiếng leng keng vang
vọng, khiến hắn đầm đìa máu tươi, phát ra tiếng rên vô cùng thê thảm.
Khi ngàn tia sấm sét dần dần biến mất thì trong miệng Thạch Hạo phun ra tia chớp, mỗi tấc da thịt của hắn đầu có tia điện, tràn ngập điện năng.
Tuy có thương tổn nhưng cũng có một sức mạnh mới sinh ra đang tẩm bổ thân
thể hắn, bảo thuật Lôi Đế vận chuyển, dùng lôi đình luyện thân, lớn mạnh chính mình.
"Đau quá đi thôi!"
Tất cả các lỗ chân lông
của hắn đều đang phát sáng, tia điện lấp lóe, đây vừa là một loại tàn
phá, vừa là một loại rèn giũa, tại bên ngoài cơ thể, một đỉnh sáng ngưng tụ, đun sôi thân thể và nguyên thần của hắn.
"Phù... "
Cuối cùng hắn thở dài một hơi, mấy ngàn tia lôi điện đã xong, hắn đã gắng gượng vượt qua kiếp nạn này.
"Cũng may, tuy rất mạnh nhưng cũng đến nỗi mất mạng." Hắn mừng rỡ.
Đương nhiên hắn cũng biết, độ kiếp là tương đương với cảnh giới, cũng không
giống như "Lôi động Cửu thiên" mà ngày đó hắn triển khai đánh Chân Thần, dẫn tới thiên uy lôi đình không tương xứng với Tôn giả cảnh.
Nhưng mà Thạch Hạo vừa mới ngẩng đầu thì nụ cười lập tức đọng lại, vẻ mặt cứng ngắc.
Hắn kêu lên quái dị, cả người phát sáng liều mạng vận chuyển cốt văn, chống lại kiếp nạn lớn lao giữa bầu trời!
Hắn cho rằng đã qua, sắp kết thúc rồi, ai hay giữa bầu trời còn có hơn nữa
càng thêm to lớn, tia chớp mạnh mẽ, lợi hại hơn nhiều trước đó.
Tất cả những thứ này... vừa mới bắt đầu!
Đây là cái gì? Thạch Hạo không biết, tia chớp lần này càng là như lưỡi dao, cực kỳ trắng sáng, không ngừng chém xuống, nhấp nháy ánh sáng, sát khí
ngập trời.
"Đao búa gia thân, tia chớp gột rửa."
Thạch Hạo mạnh mẽ chống đỡ, đồng thời mi tâm phát sáng, nguyên thần xuất hiện,
dẫn dắt khí tức lôi đình vào trong xương sọ, tiến hành rèn luyện.
Đây là tia chớp chí dương, có lợi ích rất lớn với nguyên thần, có thể làm
cho nó càng thêm long lanh xán lạn, lớn mạnh thần thức, nhưng điều kiện
trước tiên là người có thể chịu đựng mà không chết.
Từ xưa tới
này, rất nhiều người đều hi vọng rèn giũa nguyên thần thế nhưng có mấy
người dám làm như vậy? Dù là Thần linh cũng đều là dùng bảo thuật phát
ra tia chớp, rèn luyện ngoài rìa nguyên thần của mình.
Bởi vì
thiên kiếp bây giờ là không thể khống chế, từ lâu không hàng lâm, miễn
cưỡng dẫn lôi đình thì chín mươi chín phần trăm là chết chắc.
Thạch Hạo dám làm thế hoàn toàn là nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu là Tề
Đạo Lâm biết thì nhất định sẽ ngăn cản hắn, thời nay tuyệt đối không thể xúc động thiên kiếp.
Rất nhanh Thạch Hạo nếm hậu quả xấu, lúc
chống lại tia chớp như đao này thì bên cạnh đột nhiên thò ra một cái đầu to, há mồm cắn về phía hắn.
Điều này làm cho lông tóc hắn dựng
đứng, quá kỳ lạ và cũng quá đột ngột rồi, trong tầng mây, trong lôi đình lại còn có sinh linh, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, muốn nuốt hắn.
"Biết ta đói rồi nên đặc biệt tới cửa để ta nướng chín đúng không?" Thạch Hạo sau khi sợ hãi thì rất nhanh trừng mắt lên, chủ động giết về phía
trước.
Con sinh linh này rất quái lạ, không biết giống con gì,
vừa giống sư tử, vừa giống hổ, sừng trâu, sau lưng lại mọc ra một đôi
cánh bằng lôi điện, cực kỳ hung mãnh.
"Loảng xoảng!"
Cái
đỉnh diễn biến từ lôi đình dĩ nhiên khép lại nắp, càng phát ra tiếng kim loại rung, nhốt hắn và con thú này vào trong, hắn bắt đầu chém giết.
"Hả?" Hắn kinh ngạc, trong lúc đại chiến con quái vật này dần nhỏ đi, cánh
lôi đình sau lưng mờ dần, mà Thạch Hạo lại cảm giác bản thân đang trở
nên mạnh mẽ, thân thể ngập tràn tính linh hoạt, được một khí tức lôi
điện nồng nặc mà đặc biệt tẩm bổ.
"Luyện thể như vậy vô cùng kỳ
diệu!" Hắn cảm thấy ngay cả nguyên thần đều càng thông suốt, hóa thành
một người nhỏ ở đó hấp thu tia chớp, từ từ mạnh mẽ.