Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Keeng!"
Hai cây đại
kích chạm nhau lập tức tia lửa văng khắp nơi, hư không nứt toác, hai
người đều được trời sinh thần lực nên khiến thần lực nơi này sôi trào!
Tất cả mọi người đều dùng phù văn bảo vệ hai tai sau đó là nhanh chóng bay
ngược lại, loại tình cảnh này quá kinh khủng, họ vẫn là Tôn giả ư? Mạnh
tới mức dù là thần linh cũng sợ.
Đặc biệt là, hai cây đại kích ấy đều không phải là vật phàm, có thể kích nứt hư không, khe lớn đen ngòm
to lớn kia đủ khiến thần linh phải tránh lui, không dám chạm vào.
Bởi vì, đó chính là Hư không đại liệt trảm!
Ai cũng không nghĩ tới, vừa mới đối đầu mà đã kịch liệt như thế rồi.
"Giết!"
Truyền nhân Tiên điện thét dài, giáp trụ Tiên vũ trên người phát ra ánh sáng
như là phi tiên, lấp lánh và chói rực, hắn cầm đại kích trong tay, sát
khí sôi trào toàn thân rồi lần nữa chém tới.
Kẻ thù gặp nhau nên chắc chắn sẽ điên cuồng.
"Quá mạnh mẽ, đây là khí phách vô địch!" Tất cả Tôn giả đã lui về sau kia
đều sợ hãi, khi nhìn thấy tình cảnh này thì thần hồn cũng phải rung
động, truyền nhân Tiên điện đã dung hợp chủ thứ thân nên mạnh tới nghịch thiên.
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, cả người hắn ngập tràn ánh sáng, chiến huyết thiêu đốt, tay cầm chiến kích Hư không quét về trước.
Hắn không hề bảo lưu gì nữa nên cứ thế giết về trước, lưỡi kích sáng như
tuyết chiếu rực cả bầu trời, cứ như là một vị Chiến thần đầy mạnh mẽ từ
cổ đại xuất thế, không thể ngang hàng!
Ầm!
Lần này, hai
cây đại kích lần nữa va chạm, hư không lại xé rách, thần mang sôi trào,
biển ánh sáng vạn trượng, hai người cứ như là hai con Chân long hình
người va chạm với nhau.
"Truyền nhân Tiên điện đã dung hợp chủ thứ thân, vậy mà lại không thể bắt được hắn." Có Tôn giả khiếp sợ.
Cả thế gian này đều biết, truyền nhân của Tiên điện đã dùng chân thân thật sự của mình để xuất thế, sự mạnh mẽ đã vượt qua trước kia đủ để sánh
vai cùng với quái thai cổ đại, là cường giả đứng đầu, là vô địch ở đương đại!
Nhưng mà, hắn lấy binh khí và quyết chiến với người khác,
giết tới đỏ cả mắt mà cũng không cách nào đánh bại được đối phương, việc này khiến người khác kinh ngạc.
"Không có chuyện bất ngờ đâu, bởi vì đó là... Hoang!" Có người nhỏ giọng nói.
Mặc dù dung mạo của Thạch Hạo đã biến đổi, nhưng mà chiến kích trong tay
của hắn quá bắt mắt, vốn đây chính là chiến bảo của Tiên điện có giá trị liên thành nhưng đã bị hắn đoạt được, rất nhiều người biết chuyện này.
Đây cũng chính là nguyên nhân mấu chốt khiến truyền nhân Tiên điện phát ra
sát khí mênh mông như vậy, đó chính là binh khí của thứ thân nhưng lại
rơi vào tay của địch thủ, thật là một sự sỉ nhục.
"Tất cả các
địch thủ đều bị ta trấn áp, ngươi nạp mạng đi!" Truyền nhân Tiên điện
hét lớn, bên ngoài bay lượn vô số cọng lông chim, đó là do mưa ánh sáng
biến thành, thánh khiết nhưng lại mạnh mẽ tới kinh người.
Hai con mắt hóa thành ký hiệu màu bạc, bản thân thì nhìn thấy toàn bộ cảnh vật
tựa như biến chậm lại, hắn đang tìm kiếm nhược điểm của Thạch Hạo, sau
đó nhấc theo đại kích tiếp tục giết về Thạch Hạo.
Thạch Hạo biết, hơn nửa tên này đã bước đầu mở ra võ đạo Thiên nhãn, ký hiệu màu bạc
hừng hực trong con ngươi đã nói lên tất cả, có thể nhìn thấy mọi thứ vô
căn cứ.
Mặc dù hắn không phải có dung mạo của Hoang thế nhưng ngay từ đầu đối phương đã hiểu rõ được khí tức bản nguyên của hắn.
Không thể không nói, truyền nhân Tiên điện xác thực đã mạnh tới mức đỉnh cao
nhất, vang dội cổ kim, ở Tôn giả cảnh thì có thể quét ngang, ở cửu Thiên thập Địa thì không hề có đối thủ nào!
Chỉ là, hắn lại gặp phải Hoang và gặp phải tràn ngập biến số.
Thạch Hạo, Tôn giả đại viên mãn, vượt qua lôi kiếp, dũng tuyệt thiên hạ, lúc
này khí tức bùng phát đủ để đè ép chư hùng cùng cấp, để các Tôn giả
phương xa nơm nớp lo sợ.
"Rầm!"
Hai người bùng phát ra đòn đánh thứ ba!
Sát khí như đại dương, phù văn dày đặc sáng rực kinh thế.
Tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy nơi đó đang diễn ra chuyện gì, mãi tới tận cuối khi hai người tách ra thì ai nấy đều ngơ ngác, hư không đã bị đốt cháy!
Rất nhiều người bị khí tức ấy làm cho chấn kinh gần như muốn gục ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, bên ngoài khu vực không người, mọi người đều ngẩn người, lúc
này chỉ vừa mới nhập Tiên cổ thế nhưng hai kẻ địch trời sinh đã nhất
định phải quyết tử chiến, muốn phân sinh tử hay sao?
"Không đúng
lắm, tại sao truyền nhân của Tiên điện ra chạy ra chứ, lúc này hắn phải
tiến cấp lên Thần Hỏa cảnh mới đúng chứ, nếu không, người ở cấp số này
thành công lột xác rồi quay lại săn giết các đại quái thai thì rất nguy
hiểm."
Mọi người nhíu mày, có chút không hiểu.
Đám người
Lục Quan vương Ninh Xuyên, truyền nhân Kiếm cốc Cô Kiếm Vân, Trường Cung Diễn tuyệt đối sẽ không trì hoãn thời gian, sẽ chọn một bảo địa thần
thánh để thực hiện việc lột xác hoàn mỹ.
Truyền nhân Tiên điện tuyệt không nên phạm sai lầm như thế này mới phải.
"Truyền nhân Tiên điện thật mạnh, thần dũng cái thế, ở Tôn giả cảnh thì quả
thật đã đi tới cực điểm mà đoán chừng các tu sĩ từ xưa tới nay chưa hề
đoán được!"
Đây chính là cảm thán của một vị Giáo chủ phát ra, hắn cũng không phải khuếch đại mà quả thật là như thế.
Những người khác cũng tán thành, bởi vì sau khi truyền thân Tiên điện dung
hợp chủ thứ thân nên xác thật đã thăng hoa tới cực điểm, sức chiến đấu
mạnh mẽ tựa như núi lửa phun trào, chắc chắn là vô địch.
"Hoang... cũng rất đáng sợ, ở trên con đường Tôn giả thì hắn đã đi tới phần cuối, chẳng lẽ muốn bước ra một bước, tiếp tục con đường cụt để vượt qua toàn bộ cổ nhân ư?"
"Còn không trốn à, giết ngươi!" Thạch Hạo mở miệng, cả người phát sáng, lời này vừa ra thì khiến mọi người đều ngây dại.
Cực cảnh của Tôn giả, đã không còn đường, nhìn bộ dáng của Thạch Hạo chẳng
lẽ còn muốn tái tạo lại một thế giới nữa hay sao? Loại tự tin, loại
phong thái vô địch này khiến tất cả mọi người đều run rẩy.
Cặp
cánh Côn bằng sau lưng ngập tràn hỗn độn vẫy mạnh, thiên phong gào thét, hai khí Âm Dương xoay chuyển, sức chiến đấu của Thạch Hạo chợt tăng
vọt, hắn lao về phía truyền nhân của Tiên điện!
Ai cũng biết, đòn đánh này nhất định sẽ khiến thiên địa phải run rẩy, kinh khủng vô biên.
Nhưng mà, làm cho mọi người ngạc nhiên chính là, truyền nhân Tiên điện vốn tự phụ rằng mình vô địch, nhìn xuống khắp thiên hạ chợt tránh lui, không
có đón đánh.
"Chuyện gì xảy ra?"
Có không ít Tôn giả ở gần đó ngây người, dù là cường giả ở bên ngoài khu vực không người cũng ngẩn ra, hắn sợ ư?
Sau một khắc, mọi người đã hiểu.
Ở phía sau, hư không nứt ra rồi xuất hiện một đầu rồng cực lớn đang há
miệng táp về phía Thạch Hạo, tựa như muốn nuốt trôi hắn vào trong.
Cùng lúc đó, truyền nhân Tiên điện xoay người rời đi, lần nữa xuyên qua giới bích của cổ địa lộng lẫy kia rồi nhảy vào trong một "bọt khí", cũng
không hề quay đầu lại.
Thạch Hạo phản ứng cực nhanh, lấy chiến
kích cắt đứt hư không rồi nhảy vào trong, cứ thế biến mất tại chỗ, kết
quả đầu rồng to lớn kia khép lại, nó cắt đứt hư không nơi đó trở nên méo xẹo.
Đó là một con giao long, đã đạt tới Thiên Thần cảnh.
Nó ầm ầm vọt ra rồi nhảy bật vào hư không khiến tất cả mọi tu sĩ gần đó
đều sợ hãi, một con sinh linh đầy nguy hiểm lại xuất hiện!
Tất cả mọi người đều đã hiểu, truyền nhân Tiên điện vì sao lại trở về, chính
là vì sau lưng có Thiên Thần đang đuổi giết, mà vừa này rõ ràng là muốn
kéo Thạch Hạo chịu tội, thay hắn nhận lấy cái chết.
Con giao long to như núi lần nữa há miệng, chỉ trong nháy mắt mười mấy tênTôn giả đã
bị nó nuốt hết vào trong miệng, muốn chạy cũng không cách nào chạy thoát được, bị một nguồn sức mạnh nào đó cuốn vào trong.
"Ào ào ào!"
Xích sắt vang lên, tiếng kim loại va chạm chói tai, trên người giao long đó
lại có xích sắt, nó bị khóa chặt nối với vùng đất đầy thần bí ở phía
sau, không thể nào xung kích xa hơn được.
Vì vậy, một nhóm lớn Tôn giả mạng lớn khác nhanh chóng bỏ chạy, không muốn nán lại làm mồi ngon cho nó.
Xích sắt kia phát sáng, ký hiệu dày đặc, bí lực phù văn tỏa ra đầy mạnh mẽ
trấn áp nó, đồng thời kéo nó về sau, cuối cùng giao long hí dài mang
theo vẻ không cam bị kéo trở lại trong bọt nước.
Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn thấy được chỗ cổ địa kia, nơi đó tựa như là long huyệt đầy thần bí.
Con giao lòng này bị khóa chặt lên một cọc đá bên cạnh hang rồng.
"Đó là một bảo địa nhen!" Đông đảo Tôn giả chấn động, bọn họ hiểu truyền
nhân Tiên điện đã biết một bảo địa thần thánh nên muốn nhen nhóm Thần
hỏa ở nơi đó, không nghĩ rằng đã chọc giận một vị Thiên Thần.
Ngoại giới, các Giáo chủ đều giật nảy mình, đó là nơi thế nào? Đường đường là Thiên Thần thế nhưng lại bị xích chặt trên trụ đá để trông coi cửa
động.
Thạch Hạo nheo mắt chứ không hề quan sát kỹ bên trong, bởi
vì thế giới trong bọt nước kia nhất định là rộng lớn vô biên, không hề
có chút phương hướng thì khi tìm kiếm sẽ phải hao phí vô tận thời gian.
Ngoài ra, nơi đó còn có Thiên Thần, hiện giờ tuyệt đối không thể tham.
Hắn tin chắc, truyền nhân Tiên điện hiện tại chỉ có thể lựa chọn chỗ niết
bàn khác, dù là sau khi trở thành cao thủ Thần Hỏa cảnh thì một khoảng
thời gian sau cũng
khó mà quay lại đây được.
Nơi đây yên tĩnh
lại, càng ngày có càng nhiều Tôn giả xuất hiện hơn, tất cả đều lên đường tiến vào những khu vực khác nhau, đi tới những tiểu thiên thế giới khác nhau.
Đương nhiên, tất cả những địa vực này đều liên kết với
nhau, cũng không hề ngăn cách gì cả, nhiều lắm thì chỉ cần xuyên thủng
giới bích là được.
Thạch Hạo đứng yên tại chỗ suy nghĩ, trở thành cao thủ Thần Hỏa cảnh là quan trọng và cấp thiết nhất, bởi vì bất kể là sơ đại hay là quái thai cổ đại hiện tại vẫn chọn phương án này.
Hắn tin chắc, sau này hơn phân nửa sẽ có người dựa vào cảnh giới cao hơn để nghiền ép đối thủ của mình!
Thời gian vô cùng cấp bách, mạnh mẽ như những kỳ tài cao cấp nhất kia cũng không dám trì hoãn thời gian.
Cuối cùng, Thạch Hạo cũng không có chọn bất kỳ "bọt khí" nào, tuy rất nhiều, ánh sáng mờ ảo, bên trong có rất nhiều cơ duyên thần bí thế nhưng hắn
cũng không hề tiến vào.
Thạch Hạo biến mất, vô thanh vô tức, né tránh tất cả mọi người rồi trở lại con đường đá hẻo lánh kia, hắn lui về sau.
Bởi vì, đạo của hắn không giống, cần phải lưu lại.
Thần Hỏa cảnh, đối với tất cả các tu sĩ thì đây chính là cảnh giới để xây
dựng căn cơ của thần linh, sự ảnh hưởng sâu xa vượt qua tất cả mọi cảnh
giới khác, liên quan tới thành tựu và con đường rộng lớn sau này của bản thân.
Thạch Hạo không muốn đi lên con đường của tiền nhân, hắn
muốn bước về một thiên địa hoàn toàn khác, mặc cho khó nhọc, mặc cho gần như những người cổ đại đều thất bại khi làm thế nhưng mà hắn muốn thử.
"Có mấy ai, tuy rằng lột xác không hoàn toàn thế nhưng vẫn có thành tựu
nhất định, không cần phải đi theo con đường tầm thường để nhen nhóm Thần hỏa."
Thạch Hạo đọc rất nhiều cốt thư, tất cả đều là do Tề Đạo
Lâm đưa cho hắn, bên trong có rất nhiều kim nghiệm cùng với trí tuệ của
một nhóm người kinh diễm nhất cổ đại, đây chính là sự dẫn dắt vô cùng
hữu ích với hắn.
"Lấy thiên địa làm lò, lấy vạn đạo làm lửa, đốt thân thể, thiêu nguyên thần, xây dựng chân ngã."
Hắn trở lại bên trên bậc thang đá, đứng một mình trên con đường không người này.
Đóa hoa Tiên đạo nở ra ba ngàn cánh, mỗi một cánh hoa đều ẩn chứa một loại
Đạo và đối ứng với ba ngàn con đường đá này, những thứ này vô cùng cần
thiết với Thạch Hạo.
Hắn muốn lấy vạn đạo để làm lửa, đốt thân và thần, xây dựng một căn cơ liên quan tới tương tai để lột xác hoàn toàn, như thế nơi đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Ngoại giới, tu sĩ
các giáo đều giật mình và có chút không hiểu, nhìn xuyên qua tấm bia đá
kia thì thấy rõ hắn đã trở lại, đây là vì sao?
Người khác đều
dành thời gian để đột phá, lựa chọn bảo địa thần thánh thế nhưng hắn vì
sao lại quay về điểm bắt đầu, nơi đây tuy rằng có những chân nghĩa mờ ảo của đại đạo thế nhưng không thể nào nắm giữ, khó mà tìm hiểu được.
Đồng thời, nhiều con đường cổ như thế thì trong thời gian ngắn làm sao có khả năng hiểu được chứ, nhất định sẽ thất bại.
Một khi cảnh giới của hắn thua kém người ta và bị người khác phát giác ở nơi này thì có thể sẽ bị giết chết!
Mấy ngày sau, trên ba ngàn con đường đá chỉ còn sót lại mỗi Thạch Hạo, một
vài Tôn giả cuối cùng cũng đã thành công rời đi, đi tới những mật giới.
Thiên địa này trở nên tĩnh lặng, chỉ có mình Thạch Hạo làm bạn với con đường đá này.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là một tháng, bên trong thế giới lộng lẫy ấy đã xuất hiện một vài cao thủ Thần Hỏa cảnh, không ít Tôn giả đã tấn
thăng thành công.
Nhưng mà, những người mạnh mẽ cũng không hề có động tĩnh gì.
Hai tháng trôi qua, một vài sơ đại cá biệt xuất quan, lột xác thành công, hóa thành thần linh!
Ba tháng trôi qua, những sơ đại mạnh mẽ nhất cũng đã nhúc nhích, một ít quái thai cổ đại cũng không còn trầm tịch nữa.
"Đó là... trời ơi, một chùm bảo huyết, sao lại lấp lánh sáng rực thế chứ, sợ còn xinh đẹp và tốt lành hơn cả ngọc nữa!"
Ở ngoài khu vực không người, có người kinh ngạc thốt lên.
Một vài Thiên Thần cũng di chuyển nhìn chằm chằm về hình ảnh ở bên trên bia đá kia, đó chính là một vị quái thai cổ đại.
"Tiên huyết, không ngờ lại là huyết dịch!" Sau một khắc thì dù là Giáo chủ
cũng không thể yên lặng được nữa, rất nhiều người khiếp sợ, ánh mắt sáng rực.
Bọn họ nhìn chằm chằm kẻ đó, ở trong tay người này có một
tinh thế to bằng đầu nắm tay, bên trong phong ấn huyết dịch lấp lánh
tiên quang khiến người khác mê say.
"Hắn chọn tiên huyết làm lửa
để trồng xuống tiên chủng, đi con đường khác xưa, nhất định sẽ vang dội
cổ kim!" Có bá chủ thượng giới thán phục.
Một giọt tiên huyết cũng hiếm thấy rồi, cả thế gian khó cầu, thế nhưng người này lại sở hữu nhiều tới như vậy!
Việc này hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, nhưng đáng tiếc là sau một
khắc bọn họ không cách nào quan sát được nữa, tiên huyết ngập tràn hóa
thành ánh đỏ bao phủ nơi đó, tất cả mọi thứ không cách nào nhận ra được.
Mấy ngày sau, bên trên một tấm bia đá khác xuất hiện cảnh tượng lại khiến mọi người ồ lên, chấn động hết thảy cường giả.
"Đó là một cây nhỏ?"
Dù là Hoàng tộc đương đại cũng kinh động, bên trong chiếc xe kéo tử kim đi kèm khí hỗn độn kia bắn ra hai luồng ánh mắt màu tím nhìn chằm chằm kỳ
cảnh ấy.
"Đây là người nào?"
"Thập Quan vương!" Có người đáp.
Bên trong một bí cảnh, người kia trồng một cây nhỏ cao bằng lòng bàn tay
vào trong cơ thể mình, sau đó ánh sáng mờ ảo lan tràn bao vây lấy hắn,
lập tức mọi người ở ngoại giới lập tức không cách nào quan sát được hắn
nữa.
Không một ai có thể nhận ra lai lịch của cây nhỏ kia.
...
Trong mấy ngày sau đó, liên tiếp có mấy người lấy ra những trân vật có một
không hai khiến ngoại giới đều cảm thấy khô cứng miệng lưỡi, những thứ
này đều là thứ hiếm thấy cả vạn cổ.
"Một đời cuối cùng, ngày sau
cũng không cách nào vào được Tiên cổ nữa, chẳng trách những tên quái
thai cổ đại lại không hề lưu luyến gì cả mà chém đi bản thân mình, thì
ra là đều giữ lại những thứ tốt này, muốn nhen lửa bản thân ở đời này!"
"Việc này đã không phải còn là ý nghĩa cơ bản khi lột xác lên Thần Hỏa cảnh
nữa, hai chữ "nhen nhóm" đã không đủ để diễn tả đầy đủ ý nghĩa nữa,
những người này là độc nhất vô nhị, khác với tất cả mọi người!"
Ngoại giới, không cách nào yên tĩnh được.
Dù là Giáo chủ cũng cảm thấy hừng hực, nhưng đáng tiếc không có duyên với bọn họ.
Mọi người tin chắc, bên trong Tiên cổ nhất định sẽ có những va chạm nảy lửa rực rỡ nhất trong lịch sử, bởi vì những người này ai cũng đều quá bất
phàm!
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã tới tháng thứ tư.