Ai thấy kết quả này thì cũng đều run rẩy trong lòng, nhóm người mạnh mẽ như vầy rõ ràng là diễn biến cực điểm của bảo thuật, tất cả đồng loạt ra tay giết chết Thạch Hạo.
Sinh linh như vầy chỉ cần xuất hiện một tên thôi cũng đủ ngạo thế, bễ
nghễ đồng đại rồi, nhưng hiện giờ lại xuất hiện lần bốn người thì làm
sao mà chống?
Khói đen vọt tới ngập tràn ba ngàn đường cổ khiến nơi đây trở nên lạnh
lẽo u tối kèm theo cả sát ý, bốn đại cường giả từng bước tới gần, tất cả đều tỏa ra khí tức kinh người.
Bọn họ lộ ra hình dáng của mình, cũng không phải là những bộ giáp trụ
bằng đồng che kín thân thể, hoàn toàn khác với những gì đã thấy trước
đây, hoặc là ăn mặc bởi những bộ đồ bằng lông chim thì cũng là những
thiếp giáp đầy lỗ thủng, tất cả trông rất sống động.
Trong mắt những người này lóe lên những ánh sáng lộng lẫy, không hề cứng nhắc như trước kia, trong khi nháy mắt thì có hào quang kinh người tựa
như có sinh mệnh vậy.
Việc này khiến người khác run rẩy, tình hình không ổn chút nào.
Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ đều rất lo lắng thế nhưng cũng chẳng thể
giúp được gì cả, tất cả chỉ biết chọn cách lùi lại và lặng yên quan sát.
Thạch Hạo không có lấy ra binh khí của bản thân mà cứ tay không đứng nơi đó, bởi vì hắn biết, hiện giờ là quyết đấu bảo thuật, là tranh đấu thân thể, ngoại vật cũng đều vô dụng, nếu như lấy ra binh khí thì rất có thể sẽ bị đánh gãy nát ngay.
Bốn đại cường giả này quá bất phàm, từng người đều vô cùng kinh khủng.
Dù địch thủ có mạnh mẽ hơn nữa thì Thạch Hạo cũng phải chiến, việc này
liên quan tới việc bậc nhảy, vượt qua chung cực, sẽ phá kén thành điệp,
phong Vương từ đây!
Nếu là thất bại thì 'người chết đạo tiêu', không còn tồn tại trên thế
gian này nữa, chinh chiến của sự sống và cái chết, con đường phía trước
có thể không mấy sáng sủa thế nhưng đứng trước trận chiến này thì hắn đã không có đường lui nữa, nhất định phải tin tưởng vào bản thân mình
"Chém sạch!"
Thạch Hạo hét lớn, chủ động xuất kích, nhảy lên một cái rồi tung ra một
đòn ngay giữa trời, sau lưng hắn xuất hiện một cặp cánh Côn bằng to lớn, cánh chim màu vàng mang theo những vằn đen che kín cả trời cao.
Hắn vận dụng áo nghĩa Côn bằng tới cực hạn, bốn phương đều run rẩy dữ
dội, hư không bị cắt rời, một mình hắn đại chiến với bốn đại cao thủ.
"Cũng dùng bảo thuật Côn bằng để quyết đấu với ta?"
Việc khiến người khác sợ hãi chính là, chàng trai đứng đối diện kia lại
nắm giữ cánh Côn bằng màu đen thế nhưng lại mở miệng nói chuyện, con mắt thì lấp lánh, việc này khiến người khác kinh ngạc.
"Hắn có thần trí ư, là một sinh linh thật sự, không bị sức mạnh thần bí
kia điều khiển?" Phía sau, Đả Thần Thạch kinh ngạc vô cùng.
"Giết!"
Thạch Hạo không hề bị lay động, vô vàn phù văn hình thành nên cánh Côn
bằng tỏa ra ánh sáng, tựa như là vô tận ánh sao đang từ ngoại vực trút
xuống và lao về phía bốn đại cao thủ kia.
"Phá!"
Người kia gầm nhẹ, cánh Côn bằng đen hiện lên rồi vỗ thật mạnh va chạm với cánh vàng của Thạch Hạo.
"Rầm!"
Tựa như là thiên địa va chạm, âm thanh vang khắp, như trời đất sụp đổ,
lông vũ của hai bên tán loạn không ngừng héo úa và mang theo màu máu.
Ầm ầm!
Hư không nơi đó đều nổ tung, phát ra những tiếng rền vang.
Cùng lúc đó, ba đại cao thủ khác cũng ra tay, Lôi điện, Luân hồi, Thượng thương chỉ thủ đều đánh tới, cứ như là mặt trời sáng chói nổ tung vậy.
Nơi đây trở nên vô cùng rực rỡ, chỉ là loại cảnh đẹp này khiến người
khác phải run rẩy, vô số khe lớn lan tràn trong hư không và kéo dài về
bốn phía, những người cùng cấp nếu nhìn thấy cảnh này đều sẽ kinh hãi
không thôi.
Cảnh giới này, dùng thân thể mà có thể khiến hư không uốn éo và nứt nẻ thì quả là quá siêu phàm.
Một bàn tay lớn đánh về phía lồng ngực của Thạch Hạo, đó chính là Thượng Thương chi thủ, tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc.
"Ầm!"
Bên trong thân thể của Thạch Hạo xuất hiện một luồng ánh sáng hóa thành
bàn tay lớn va chạm với bàn tay đang lao tới kia, ánh sáng trắng bay
lượn nhằm về bốn phương tám hướng, đây là đỉnh cao của việc đối kích.
"Lôi!"
Chỉ đơn giản một chữ, bóng người tựa như Lôi đế kia vọt tới, ánh chớp vạn trượng, kiếp vân dày đặc đánh về phía Thạch Hạo.
Răng rắc!
Thân thể Thạch Hạo phát sáng, vô tận lôi điện từ cánh Côn bằng lao ra,
thứ này cứ như là làn sóng lao tới trước và xung kích về người kia.
Bịch một tiếng, hư không nổ tung, đâu đâu cũng có tia điện, mỗi một nơi đều là ánh sáng.
Sau một khắc, một luồng khí tức của thời gian ăn mòn tới, Thạch Hạo biết đó chính là sức mạnh của Luân hồi, gương mặt của người kia không ngừng
biến hóa, từ ông lão hóa thành trẻ con rồi từ trẻ con hóa thành ông lão, vô cùng đáng sợ.
Khi gặp phải loại bảo thuật như thế này thì Thạch Hạo không có lựa chọn
nào khác mà chỉ biết cách liều mạng, thế nhưng cũng vô cùng thận trọng
không để bản thân dính phải dù chỉ là một phần nhỏ, ầm một tiếng, phù
văn Luân hồi dâng lên và va chạm với màn ánh sáng chói mắt ở phía trước.
Nơi đây sục sôi.
Chỉ vừa mới giao thủ mà đã khiến người khác chấn động vô cùng rồi.
Trong nháy mắt, năm người va chạm liên hồi với nhau, tiếng vang điếc
tai, khắp nơi tràn ngập sát khí, loại chiến đấu này đã vượt quá tưởng
tượng của những cường giả cùng cấp, đáng sợ vô cùng.
Đây không phải là sự quyết
đấu giữa người thuộc cảnh giới Thần Hỏa, vượt xa sức mạnh cực hạn mà những người thuộc cấp số này sở hữu.
Quá nhanh, tốc độ này vượt quá sự hiểu biết của người thường, tất cả chỉ là bóng mờ, thậm chí chỉ dựa vào tốc độ thì đã có thể ảnh hưởng tới sự
ổn định của không gian, tựa như thời gian cũng phải vặn vẹo theo.
"Không phải là sinh linh mà chỉ là sự diễn biến tới cực hạn của bốn loại áo nghĩa mà thôi, đám thần thức các ngươi đến cùng là gì đây?" Thạch
Hạo vừa sợ vừa nghi ngờ, việc này khó mà tin được.
Hắn cảm nhận được, thần giác mạnh mẽ nói cho hắn biết, đây không phải là sinh linh thật sự, tuy rằng rất sinh động thế nhưng vẫn có kẽ hở.
"Lẽ nào ta đang ở bên trong ảo cảnh, lại đang chiến đấu cùng với chính
mình?" Thạch Hạo sinh nghi, hắn cảm thấy có thể đang chém giết với những áo nghĩa tối cao nhất mà chính mình đã lĩnh ngộ được, trong nháy mắt
hắn liền nhìn thấy được bản chất.
Cái gọi là sự kỳ lạ và không rõ chính là như vậy sao?
"Ầm!"
Thạch Hạo trúng phải một chưởng, đó chính là Thượng Thương chi thủ, nếu
không phải là hắn thì bất luận là người nào thì chắc chắn sẽ nổ tung và
hóa thành thịt nát.
Hắn chính là người nắm giữ bảo thuật này cho nên biết sự đáng sợ ra sao, sau lưng hắn cũng hiện lên Thượng Thương kiếp quang rồi diễn hóa thành
bàn tay hòng nhanh chóng đỡ lấy.
Bụp!
Máu tươi bắn lên cao, sau lưng Thạch Hạo đã bị thương nặng, miệng ho ra đầy máu.
Cũng trong lúc đó, bí thuật Lôi đế xuất hiện, ngàn vạn tia điện đan dệt
cùng với vô vàn ngôi sao hiện lên tựa như là biển vũ trụ bao phủ hắn ở
bên tỏng, tất cả đều do Lôi điện biến thành.
Thạch Hạo lần nữa gặp phải công kích, thân thể bốc lên vô số ánh điện, những tiếng xẹt xẹt vang lên không ngừng.
"Mặc kệ các ngươi là gì, diệt toàn bộ!" Hắn quát lớn, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa mà tập trung tinh thần, toàn lực ứng phó.
Đại chiến rất kích liệt, Thạch Hạo lấy một địch bốn, mỗi người đều chẳng hề kém hắn là bao, thậm chí ở trong lĩnh vực bảo thuật thì bốn người
này còn thể hiện ra vẻ hoàn mỹ cực điểm, không gì sánh được.
Bọn họ dọc ngang xung kích, đại chiến không ngừng, không thể không nói,
Thạch Hạo đã đốt ba ngàn ngọn lửa nên thực lực tăng mạnh như gió, mạnh
mẽ hơn trước kia quá xa.
Quan trọng hơn là, sự lĩnh ngộ với Đạo, suy đoán về con đường phải đi
sau này của hắn đã vô cùng hoàn thiện, đạo ý ngập tràn, phù văn đầy
trời.
Vốn là thực lực ngang nhau thế nhưng sự lý giải của hắn với Đạo và Thiên địa dù sao cũng mạnh hơn nhiều, vì vậy mới có thể giằng co với bốn đại
cao thủ này.
Dù sao, bốn người này tuy mạnh thế nhưng bản thân cũng có vấn đề, không có trải qua nhiều cảm ngộ như hắn.
Sát phạt đầy kịch liệt, Thạch Hạo không ngừng ứa máu, bản thân tuy mạnh nhưng bị vây công như vầy không thể không nguy.
"Phong ấn, mở!"
Thạch Hạo hét lớn, Chí Tôn huyết trong cơ thể của hắn sôi trào, hắn diễn biến ra bí thật trời sinh hòng tiêu diệt bốn đại cường giả này.
Thượng Thương Chi Thủ quấn chặt lấy Luân hồi, đồng thời hắn còn phát
hiện ra một luồng phù văn thứ ba đầy kỳ lạ đang tiến vào, đây chính là
lá bài tẩy mà hắn dựa vào, hắn từng quan sát, từng lý giải và từng tìm
hiểu thế nhưng cuối cùng chỉ biết chọn cách phong ấn mà thôi.
Lúc hắn không có đốt lên ba ngàn ngọn lửa thì đã vận dụng loại sức mạnh này.
Quả nhiên, bởi vì từng phong ấn cho nên hiện giờ địch thủ cũng không thể hiện ra loại áo nghĩa này, hiện giờ hắn sử dụng, xé rách hư không, ánh
sáng bao phủ thiên địa.
"Bụp!"
Người nắm giữ phù văn Luân hồi bị một luồng thánh quang cắt lìa đầu lâu, máu tươi xối xả.
"Trấn áp toàn bộ!" Thạch Hạo hét lớn, toàn lực xông về trước hòng giải quyết những thứ không rõ và kỳ lạ này.