Thạch Hạo dũng mãnh như hổ, cả người mang theo thánh quang rồi lưu lại từng chuỗi bóng mờ lao giết về trước.
"Lôi động cửu thiên!" Sinh linh nắm giữ bảo thuật Lôi đế mặc một bộ giáp trụ loang lổ gỉ sét vận dụng đòn đánh mạnh mẽ nhất của mình, được xưng
là bí thuật cấm kỵ Lôi đế.
Ngày xưa, Thạch Hạo từng dùng phương pháp này để vượt một đại cảnh giới
giết chết Chân Thần và chấn động cả đại thảo nguyên Hỏa châu, kinh động
tới cả Thư viện Thiên Tiên.
Xoẹt!
Từng tia chớp đan dệt, khói đen ngưng tụ giữa trời cao, nguyên tố Lôi
đạo bản nguyên nhất trong thiên địa bên trong những đám mây nơi xa bị
dẫn dắt và muốn diễn biến thành Lôi kiếp.
Nơi đây vốn vô cùng u ám, hiện giờ mây đen lại kéo tới thành ra tựa như
trời đêm, hơn nữa từng luồng ánh điện vang lên đùng đùng xuyên thủng hư
không, tựa như là tận thế giáng lâm.
Thạch Hạo giết tới nhiệt huyết dâng trào, chiến ý ngập trời, vừa nãy đã
chặt lìa đầu lâu của sinh linh nắm giữ Luân hồi nhưng hiện giờ lại đối
mặt với người sử dụng Lôi đế thuật.
Hắn bật nhảy đứng sừng sững trong hư không tăm tối, mặc cho tia chớp đan dệt, hai tay của hắn vẫn cứ kết ấn, sau đó một chưởng đánh thẳng về
phía trời cao, còn một chưởng khác thì vỗ xuống bên dưới nhằm về sinh
linh đang diễn biến Lôi đế thuật kia.
Dĩ nhiên hắn cũng sẽ chọn cách lấy cứng đối cứng, cơ bản không hề tránh né.
Trên thực tế, cũng không hề còn lựa chọn nào khác nữa, Lôi đế thuật một
khi đã phát uy thì sẽ tác dụng ở phạm vi rộng lớn, cơ bản không thể
tránh né được.
Nhưng mà, hiện giờ không phải trong mùa mưa gió cho nên không thể đủ
điều kiện triển khai áo nghĩa tối cao nhất của thần thông này.
"Ầm!"
Trong hư không, khói đen không rõ kia cũng không thể thay cho mây đen
được, mà những áng mây tụ lại nơi xa lại cách một khoảng nên một chưởng
này của Thạch Hạo đã khiến cho hư không sụp đổ.
Thế nhưng cũng có một luồng ánh bạc to lớn bổ mạnh xuống, đó chính là hội tụ của nguyên tố Lôi đình.
Trên người của Thạch Hạo hiện lên phù văn lôi đạo hóa giải ánh chớp này, đồng thời đánh một chưởng càng lớn hơn đi kèm là áo nghĩa vô thượng của bảo thuật bản thân nhằm về phía sinh linh ở bên dưới.
"Bụp!"
Người đứng trên mặt đất kia không thể tránh né được bởi vì hoa văn thần
bí không ngừng lan tràn trong hư không, chúng sáng rực tựa như mạng nhện dày đặc hạ xuống và niêm phong tất cả mọi con đường, cho nên hắn chỉ có cách đỡ trực diện, kết quả máu phun xối xả, thân thể bay ngược ra sau.
"Chém!"
Thạch Hạo quát lớn, hai mắt hình thành nên phù văn Thiên nhãn võ đạo tựa như là hai con Chân Long ập ra, lập tức tất cả mọi quỹ tích của người
kia đều in dấu trong tâm thần và sớm nhìn ra những động tác tiếp theo
của đối thủ.
Vèo!
Trong lòng bàn tay của Thạch Hạo ngưng tụ thành hoa văn đầy phức tạp, ký hiệu Thượng Thiên cùng phù văn Luân hồi ngưng tụ cùng nhau, bên trong
thứ này còn có loại thần văn thứ ba.
Đòn đánh này tỏa ra sự mạnh mẽ lạ thường khiến cho cả cánh tay của Thạch Hạo đều lấp lánh tựa như thánh kiếm hoàng kim, cứ như là cánh tay của
Chân Tiên rọi sáng cả bầu trời.
Hắn vung mạnh xuống dưới, người nắm giữ bảo thuật Lôi đế kia vốn đã bị
thương nặng nên quỹ tích của hành động đều bị nhìn thấu, động tác tiếp
theo đều có thể đoán ra, khi gặp đòn đánh này thì khó mà đỡ được.
"Bụp!"
Sinh linh này cũng bị chém giết, đầu lâu bay vút trong hư không rồi nổ
tung hóa thành mưa máu, thi thể không đầu lại nhào ngay đương trường.
"Quá biến thái, lại giết thêm một tên nữa?!" Phía sau, đám Tào Vũ Sinh
khiếp sợ, bí thuật này của Thạch Hạo sắc bén mạnh mẽ tới cỡ nào chứ.
Trên thật tế, dù là Thạch Hạo cũng chưa hề chạm hết môn Chí Tôn thuật
mới sinh ra này, thứ này cũng chỉ mới bắt đầu diễn biến, vẫn còn ở giai
đoạn phát triển, chưa hề định hình.
Cho tới lúc này, hắn mới phát hiện thuật này có thể ngưng tụ cùng với
Luân hồi và Thượng thương, có thể giúp cho sức mạnh tăng gấp bội, chuyện này quả thật có chút kinh người!
Hắn không biết, đây là bảo thuật sức mạnh thuần túy nhất, hoặc là có thể tăng cường sức mạnh cho Chí Tôn thuật khác, chờ sau khi thứ này hoàn
thiện hoàn toàn thì sẽ hiểu rõ hết thảy.
Vào lúc đó thì uy năng của bảo thuật vô địch này chắc chắn sẽ tăng lên
mấy lần, thậm chí có thể sẽ có năng lực kỵ dị nào cũng nên.
"Còn một nửa nữa!" Thỏ nhỏ lớn tiếng nói, cặp mắt hồng trừng to, cẳng
chân nhảy nhảy đầy kích động và hưng phấn, sắp thành công rồi, sắp chiến thắng thứ kỳ lạ và không rõ này.
Sinh linh nắm giữ Thượng Thương kiếp quang liều lĩnh bắn ra từng tia ánh trắng tới nơi đây, còn sinh linh hình người Côn bằng bị phá nát thân
thể kia cũng bò dậy đánh lại.
"Kết thúc đi!"
Thạch Hạo hét lớn, thân thể phát sáng, diễn biến ra pháp môn thông thiên động địa, một tay tiếp dẫn lôi vân đang dần tán loạn ở giữa trời cao
còn một tay thì kích về phía dưới.
Hắn cũng triển khai bảo thuật Lôi đế, mượn nhờ nguyên tố Lôi mà sinh
linh vừa nãy để lại, tựa như hai người cùng nhau hợp lực vậy.
Ầm!
Lôi điện vạn trượng hạ xuống, một cánh tay khác của hắn đang giơ lên cao rồi nắm chặt lấy ánh chớp đồng thời bổ mạnh về phía hai sinh linh kia.
"Ầm!"
Hai đại cường giả đều cháy khét, tuy rằng chưa chết thế nhưng đều bị
chấn bay, thân thể khét kẹt, lôi điện vang vọng tán loạn khắp toàn thân.
"Giết!"
Thạch Hạo vỗ mạnh cặp cánh Côn bằng rồi đuổi theo sau, tiếp đó vận dụng
Chí Tôn thuật trời sinh của chính mình, vù, hắn đi sau nhưng lại tới
rước, xuyên thủng thân thể của hai người phía trước.
Nơi đây trở nên yên tĩnh, những tảng đá trên đường đi đều dính đầy máu,
cũng không phải là màu đen mà lại là màu đỏ sẫm, trông tràn trề sức
sống, hoàn toàn khác dĩ vãng.
"Thành công rồi, cứ thế bước ra bước kia!" Đả Thần Thạch kêu quái dị.
"Ta... tận mắt nhìn thấy một hồi thần tích." Tào Vũ Sinh réo lên, tâm
tình có chút lâng lâng, bởi vì từ xưa tới nay tuyệt đại sinh linh đều đã chết sạch chứ không hề thành công, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy một kỳ tích như vầy.
"Quá tài hoa!" Thỏ nhỏ chớp chớp cặp mắt, khen ngợi không dứt.
"Vì sao khói đen lại không có tản đi thế?" Thanh Y tuy đang vui mừng
nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, khi nhìn thấy dị thường kia thì vội
vàng nhắc nhở.
Trên thực tế, không cần nàng nói thì Thạch Hạo đang đứng giữa trường kia cũng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Chiếc đèn bằng ly trong hư không kia cũng chưa có tán đi, cũng chưa hề biến mất.
Mà gần đó, khói đen càng thêm nồng kèm theo vẻ ngột ngạt, còn có chút
kinh khủng tựa như là sương mù trước vực sâu, khi làn sương mù này bị
thổi tan đi thì sẽ lộ ra chân tướng đầy dữ tợn.
"Vút vút!"
Đột nhiên, những huyết nhục trên mặt đất chợt tổ hợp lại, chớp mắt bốn
đại sinh linh đã ngưng tụ lại cùng một chỗ và hóa thành một con sinh
linh hoàn toàn khác, cánh Côn bằng giang rộng, Lôi điện lượn quanh thân
thể, phù văn Luân hồi nằm đầy thân thể, ánh sáng Thượng Thương trùng
khít với hai tay, ngoài ra còn có một loại hoa văn hoàn toàn khác đang
hình thành trên cơ thể của kẻ này.
"Hả?!" Thạch Hạo khiếp sợ, đó chính là Chí Tôn thuật thứ ba mà hắn vừa
mới mở phong ấn và thể hiện lúc nãy, thế nhưng hiện giờ đối phương lại
nắm giữ được.
Điều này khiến hắn sởn cả gai óc, quá nhanh, việc này tương đương với việc hắn chẳng còn bí mật gì nữa.
Trong cõi u minh kia có thứ gì, chẳng lẽ
có thể hiểu rõ toàn bộ bảo
thuật trong thiên hạ, chỉ cần vừa nghĩ tới thôi đã khiến thân thể người
ta lạnh toát, nội tâm bất an.
"Giết!"
Thạch Hạo giết tới, dùng toàn lực ứng phó ngăn chặn con sinh linh này,
đồng thời đốt sạch những thứ còn sót lại nơi ấy, hắn hi vọng bảo thuật
của bản thân sẽ không bị tiết lộ nữa.
Chỉ là, hắn lại cảm thấy chỉ phí công mà thôi, mặc dù liều mạng giết con sinh linh này thì luồng sức mạnh thần bí kia hơn phân nửa đã hiểu thấu
đáo toàn bộ rồi.
"Ầm!"
Hai bên giao thủ, Thạch Hạo liều mạng, không hề cho tên này có cơ hội diễn biến tới cực hạn, hắn vận dụng toàn bộ thủ đoạn.
Hư không mờ mịt, không ngừng uốn éo, chém giết tới mức nơi đây đổ nát,
phù văn và pháp tắc sức mạnh không ngừng đan dệt, kinh khủng vô biên.
Thạch Hạo đầm đìa máu tươi, hắn đã bị thương không phải là nhẹ thế nhưng sau mấy trăm lần va chạm thì hắn đã giết chết được tên sinh linh kỳ lạ
kia, sau đó dùng đạo hỏa do ba ngàn hoa văn đan dệt lại đốt sạch kẻ này.
Dù nói gì thì hắn vẫn phải thử nghiệm việc xóa sạch vết tích để phòng
ngừa tiết lộ tất cả của bản thân, sau đó bắt đầu tẩy rửa khói đen đồng
thời chém về phía đèn cổ trong hư không kia.
"Vù!"
Bỗng nhiên, đèn cổ vang khẽ rồi cứ như là chiếc gương, nơi tim đèn đang
chiếu lại cảnh tượng quyết chiến vừa nãy, còn nó thì nhằm về nơi xa hòng rời khỏi.
"Thành công rồi, thứ kỳ lạ kia cũng đã chạy rồi!" Thỏ nhỏ hưng phấn kêu lớn.
Thế nhưng vẻ mặt của Thạch Hạo lại đại biến, chuyện mà hắn lo lắng nhất
lại xảy ra, hắn không còn chút bí mật gì nữa, tất cả đều bị quy tắc thần bí ở đây cuốn lấy chiếc đèn cổ hòng bỏ trốn.
Thạch Hạo không có thời gian để xem thương thế của bản thân, cứ thế dồn
sức đuổi theo, hắn muốn xem nơi ngọn nguồn của thứ này là như thế nào và cũng muốn đánh nát đèn cổ kia.
"Thì ra, cũng không phải là hiểu rõ toàn bộ, ngươi cần chiếc đèn cổ này
mang về sau đó mới quan sát và hiểu rõ được." Hắn tự nói.
Trước đây không lâu hắn đã có suy đoán như thế, cho rằng chỉ là ảo cảnh
thế nhưng hiện tại lại chứng minh rằng, trong cõi u minh tựa như có một
sức mạnh nào đó có thể tạo nên chuyện vô cùng đáng sợ.
"Từ xưa tới nay, ngươi đều thúc ép cho những vị thiên kiêu bộc phát ra
những bí thuật mạnh mẽ nhất rồi sau đó mang về?" Hắn cũng không biết suy nghĩ này đúng hay là sai nữa.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, tay cầm chiến kích Hư không bật tung lên trời cao, chém thẳng về phía chiếc đèn bằng ly kia.
Thứ này phát ra ánh sáng kỳ lạ đồng thời xoay tròn, còn tim đèn thì càng thêm sáng rực hơn chiếu rọi toàn bộ huyết nhục của Thạch Hạo, khiến hắn tựa như trở thành trong suốt vậy.
Ngay cả ngọn lửa thần bí đang ngủ yên nơi sâu nhất trong cơ thể của
Thạch Hạo cũng hiện hình, ngọn lửa này cũng đã bị ánh sáng kia soi sáng.
Thế nhưng, cũng chính vì thế mà đèn cổ run rẩy rồi mờ đi, nó nhanh chóng trốn đi xa, tựa như cảm giác được chuyện chẳng lành.
"Xoẹt" một tiếng, một ngọn ánh lửa to bằng nắm tay từ trong cơ thể của
Thạch Hạo lao ra ngoài, thứ này do các ký hiệu tạo thành, nó lao nhanh
về trước đuổi theo đèn cổ kia.
Một tiếng giòn tan truyền tới, chiếc đèn kia rạn nứt hóa thành bột mịn.
Cùng lúc đó, chùm lửa kia bao phủ cả thiên địa, chúng lượn lờ khắp nơi hòng đốt sạch những tàn dư của làn khói đen kia.
"Là sao thế?"
"Hiện giờ đã thành công hay chưa, sẽ không còn chuyện gì phát sinh nữa chứ."
Tên Mập Tào Vũ Sinh cùng với Thanh Y đuổi tới, lúc này lộ vẻ kinh ngạc.
Chùm lửa kia hạ xuống rồi tiến vào lại trong cơ thể của Thạch Hạo, từ đó biến mất không thấy đâu.
"Nơi đó... có làn sóng chấn động!" Thạch Hạo cảm thấy một luồng khí tức kỳ dị hơn cả lúc nãy, việc này khiến người khác run sợ.
Hắn hơi do dự sau đó thì vọt tới, đi về phía bên ngoài ba ngàn tảng đá,
lúc này hắn nhìn thấy một vết nứt màu đen rất to đang xuất hiện ở trong
hư không, thứ này tựa như là một hẻm núi lớn.
Những thứ kỳ lạ khó hiểu, đều xuất hiện ở trong khe lớn này?
Sau khi tới đây thì cả người Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, mạnh như hắn mà cũng cảm thấy như rơi vào trong hầm băng, một luồng ý lạnh thấu xương
sinh ra, đây cũng không chỉ là trên thân thể mà ngay cả trong lòng cũng
là như thế.
Hoàn toàn chính xác, nơi này rất nguy hiểm thế nhưng hắn lại không kìm
hãm được sự tò mò, dù không đi vào thì chỉ cần đứng ngoài liếc mắt nhìn
vết nứt ấy cũng được.
Bởi vì, trong lòng hắn sinh ra rất nhiều nghi hoặc, rốt cuộc đó là thứ gì, đây là nơi bắt đầu của kỳ lạ và khó hiểu này sao?
"Cận thận đó!"
Mấy người đứng phía sau hô lớn rồi nhanh chóng chạy tới.
Thạch Hạo hít sâu một hơi đồng thời bước về trước, đi lại gần vết rách hư không cực lớn kia để nhìn vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt hắn liền trắng bệch cả mặt, khi hắn nhìn thấy được
những thứ bên trong thì ngay lập tức nghĩ ngay tới một truyền thuyết,
lúc này vẻ mặt hắn vô cùng khó coi, trong lòng chấn động khó tả.
"Rút nhanh, các ngươi không nên tới, không được nhìn thấy nó!" Thạch Hạo hét lớn với vẻ mặt đầy lo lắng, ngăn lại mấy người ở phía sau.