Phòng khách một mảnh u tối, Kỳ Nhạc tựa lưng vào cửa, vô thức nhắm mắt lại, cảm giác một luồng ấm áp quen thuộc đang càn quấy bá đạo trong miệng, mùi rượu nhàn nhạn tràn qua kẽ môi, không ngừng kích thích thần kinh, khiến kẻ khác say mê, cậu không khỏi nắm lấy quần áo hắn, vụng về đáp lại.
Hô hấp Cố Bách căng thẳng, hôn càng sâu, một hơi triền miên mút vào, hắn đã sớm biết rằng, chiếu theo tính cách tiểu Nhạc nếu đã chính miệng đồng ý chuyển sang chính thức xong tự nhiên sẽ nghiêm túc quan hệ với hắn, sẽ không tự mình đẩy hắn ra. Hắn đem cậu đè áp lên trên cửa, hai tay từ vạt T shirt dò vào, ngao du vuốt ve trên lưng, rồi trượt đến đằng trước, kéo thắt lưng cậu ra.
Kỳ Nhạc hơi hơi ngẩng đầu, bên tai có thể nghe được rõ ràng tiếng nước cực nhỏ trong miệng cùng với hô hấp biến nặng nề, ở trong bóng đêm mờ mịt bít ẩn càng kích thích, cậu nhanh chóng bắt đầu mê loạn, ngay lúc này cậu cảm nhận được người trước mặt kéo khóa quần mình xuống, cách quần lót xoa nắn bộ vị yếu ớt nhất trên người, trong nháy mắt đó khoái cảm mãnh liệt từ nơi đó khuếch tán, xộc thẳng lên não, lập tức cậu không khống chế được thở dốc một tiếng, nắm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu giật lại khoảng cách:
– Nhị Quyển. . .
Lồng ngực Cố Bách trong bóng đêm kịch liệt phập phồng, tuyệt không chịu ngừng tay, rướn lên hôn lên khóe miệng cậu, thấp giọng đáp:
– Ừ?
Kỳ Nhạc dựa vào cửa, nhẹ nhàng thở dốc, phát hiện đầu lưỡi người này lại tiến vào trong miệng, liền hơi há miệng, tiếp tục cùng hắn triền miên.
Cố Bách nghe thấy cậu nhịn không được ngâm – nhẹ, biết cậu thoải mái, liền kiên trì vỗ vè, thuận tiện vén T shirt của cậu lên trên, mau chóng cởi ra tùy tay ném đi, cúi đầu ghé vào bên tai cậu hà một hơi, thanh âm khàn khàn, tràn đầy hương vị khêu gơi:
– Cởi quần áo cho anh. . .
Đáy lòng Kỳ Nhạc run lên, nhìn đường nét mơ hồ trước mắt, nuốt nuốt nước miếng, kéo T shirt của hắn, hai tay bởi vì khẩn trương mà có chút run. Cố Bách phối hợp nâng tay giúp cậu thuận tiện cởi ra, hôn nhẹ một cái lên trán cậu như khen ngợi, tiếp đó một lần nữa đem cậu ôm vào lòng, da hai người trực tiếp dán lại một chỗ, cảm xúc mềm mại ấm áp, khắp nơi hô hấp nặng nề. Kỳ Nhạc cảm thụ được rõ ràng nhiệt độ trên thân thể người này, không khỏi đẩy đẩy hắn ra, nỗ lực lảng sang chuyện khác.
– . . . Không bật đèn sao?
Cố Bách khe khẽ cắn rái tai cậu, nhiệt khí thở ra toàn bộ phun lên, thấp giọng cười cười nhắc nhở:
– Rèm cửa sổ không kéo, nếu mở rồi, nhà đối diện có thể thấy chúng ta.
Một dòng điện nhỏ từ bên tai tản ra, vùng da xung quanh nháy mắt tên rần, Kỳ Nhạc kiềm chế rên – rỉ một tiếng, né tránh một chút:
– . . . Vậy cậu kéo rèm trước đi.
Cố Bách không đáp, đem cậu ôm đến sô phan, nâng cằm cậu lên triền miên hôn một trận, rồi mới đứng dậy kéo rèm cửa xuống, bật đèn lên, quay đầu nhìn về phía bên kia, tiểu Nhạc đang vùi trong sô pha ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt mang theo chút đỏ ửng, con ngươi ngập nước, đặc biệt xinh đẹp, hắn nhìn đến mê mẩn, đi qua đem cậu ôm vào trong lòng sờ mó, chuẩn bị hưởng thụ đại tiệc, ngay chính lúc này đột nhiên nghe thấy một trận thanh âm dồn dập vang lên, đặc biệt thê lương:
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc vội vàng đẩy hắn ra:
– Con trai! Con trai con đang ở đâu?
– . . . – Cố Bách thật sự muốn mở cửa sổ ném con mèo này đi, hắn nhẫn nhịn không phát cáu quay đầu lại, phát hiện dưới đống T-Shirt ngoài cửa nổi lên một khối, áng chừng là đống lông mao kia nghe được tiếng mở cửa chạy đến, muốn kéo ống quần tiểu Nhạc, khi đó bọn họ đang thân thiết, hắn tiện tay ném T Shirt vừa lúc chụp lên cái lồng, lúc này nó đang lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ra được.
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Kỳ Nhạc bước một bước lớn xông đến, cấp tốc đem nó cứu ra, sờ sờ đầu nó, ôm hôn một trận:
– Con trai!
Tiểu Quyển víu lấy cậu cọ cọ,, đặc biệt ủy khuất:
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Kỳ Nhạc một lần nữa hôn một trận:
– Con trai ba ba sai rồi, sau này vào cửa đầu tiên là ba ba ôm con.
Tiểu Quyển chậm rãi bình phục vì bị dọa sợ, cọ cọ cậu:
– Meo meo.
Cố Bách bị vô tình bỏ qua, ngồi trên ghế sa lông, nhịn phát hỏa mở miệng:
– Tiểu Nhạc.
Kỳ Nhạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp đôi mắt vô tội:
– . . .Meow?
Cố Bách cười cười ngoắc ngoắc ngón tay, con ngươi ôn hòa ở dưới ánh đèn mang theo chút nguy hiểm:
– Ngoan, lại đây.
Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một giây, đem con trai nhét vào lòng hắn:
– Chơi với nó, tớ đi tắm. – Cậu nói xong liền chạy, mau lẹ tìm được quần áo đã giặt sạch, cũng không quay đầu chạy vào phòng tắm. Cố Bách ôm con mèo nào đó, vuốt đầu nó môt cái, thầm nghĩ lần sau mi mà còn dám phá chuyện tốt của ta ta sẽ thực sự ném mi đi.
Tiểu quyển sớm đã lãnh tĩnh, lúc này thấy chủ nhân rời đi, liền vô tình duỗi móng vuốt chụp bay tay người nào đó, từ trong lòng hắn nhảy xuống, kiêu ngạc ngẩng đầu, chậm rì rì quay về ổ của mình.
Cố Bách:
– . . .
Cố Bách đứng dậy đóng cửa phòng ngủ Tiểu Nhạc lại, để tránh cho nó lại chạy ra, sau đó quay về phòng ngủ của mình kéo rèm cửa xuống, thuận tiện bật đèn, lúc này mới đi vào phòng tắm, thong thả ung dung cởi quần áo ra, từ phía sau đi tới đem người nào đó kéo vào trong lòng ôm, cúi đầu hôn lên bờ vai cậu, lúc sau lại trượt đến cổ. Bọn họ dựa vào đặc biệt gần, Kỳ Nhạc cảm nhận được rõ ràng tốc độ đứng – lên của người kia, biết loại thời điểm này càng động càng hỏng, liền thức thời mặc hắn ôm. Cố Bách hôn đủ rồi, tán thưởng xoa xoa đầu cậu:
– Thật ngoan.
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, không để ý tới hắn. Cố Bách cũng không ngại, vặn cằm cậu lại rướn qua cùng cậu hôn môi, thuận tiện ăn chút đậu hũ, sau đó giúp cậu rửa sạch bọt trên người, rồi kéo cậu đi.
– Chờ chút, cậu không tắm?
Cố Bách kéo khăn tắm xuống lau khô người cho cậu, nghiền ngẫm nói:
– Dù sao lúc nữa cũng phải tắm lại.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Kỳ Nhạc đương nhiên biết ý tứ của hắn, hự hự quay đầu qua chỗ khác không nhìn hắn nữa, muốn mặc quần áo, nhưng cậu còn chưa kịp vươn tay ra đã bị Cố Bách kéo đi, quả thực chính là lỏa – bôn. (1)
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách tiện tay đóng cửa lại, ôm vợ lăn lên giường, hai tay chống hai bên người cậu, chớp cũng không chớp mắt nhìn cậu. Kỳ Nhạc bị ánh mắt không chút nào che dấu của hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, yên lặng rụt rụt về phía sau:
– . . . Làm?
Cố Bách cười hôn cậu một hơi, chỉ vào đầu giường:
– Tự chọn.
Kỳ Nhạc quay đầu, chỉ thấy trên tủ đầu giường bày hai bình gel trơn, trong đó có một lọ giống y chang lọ bị cậu vứt đi, một bình khác thì chưa thấy qua, trải qua chuyện lần trước cậu liền biết bình bị mình ném là bình gel bình thường, lúc này vừa thấy liền tức khắc kinh ngạc:
– Cậu lại mua lọ nữa khi nào vậy?
– Mấy hôm trước. – Cố Bách kéo cậu ôm vào lòng, hôn lên khóe miệng cậu – Chọn một lọ.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Không!
Cố Bách đặt cậu ở dưới – thân, cắn rái tai cậu, cười nhẹ:
– Vậy anh sẽ tùy tiện chọn.
– . . . Loại thường đi.
Hô hấp Cố Bách căng thẳng, nâng cằm cậu lên hôn, hai tay không ngừng xoa nắn trên người cậu, ma sát đến nóng lên một mảnh, hô hấp hai người nhanh chóng trở nên nặng nề, Cố Bách cũng không cho cậu phát tiết, mà đến khi thấy tiền hí đã đâu vào đó, liền đổ ra một chút gel trơn, tìm đến phía sau cậu, chậm rãi khai mở.
Cảm giác kì quái khiến da dầu Kỳ Nhạc tê dại, vô tức nắm chặt tay hắn, nhưng cũng không có đẩy ra.
Cố Bách dỗ dành hôn hôn cậu, kiên trì khuếch trương, cảm thụ ấm áp mà dũng đạo truyền tới, hô hấp lập tức càng thêm nặng nề, hắn thấp giọng dỗ:
– Ngoan, thả lỏng.
Kỳ Nhạc nằng ngửa trên giường, hơi cau mày, cực lực điều chỉnh hô hấp, để thân thể không cứng ngắc. Ánh mắt Cố Bách bởi vì vợ phối hợp mà càng thêm thâm trầm, nhanh chóng rút ngón tay ra, nhìn chằm chằm cậu, tiểu Nhạc nghiêng đầu, khóe mắt đều là hơi nước bị tình – dục bức ra, đặc biệt mị nhân. Kỳ Nhạc cảm giác được ánh mắt của hắn, liếc nhìn hắn một cái, còn chưa mở miệng đã kinh sợ phát hiện vật nào đó đã tiến nhập vào trong cơ thể, cậu há miệng thở hổn hển một chút, nắm lấy cánh tay hắn, thanh âm run run:
– Nhẹ chút. . .
Cố Bách nắm hông cậu, mau lẹ tiến nhập toàn bộ, hắn nhắm mắt hưởng thụ một trận cái loại cảm giác tiêu hồn này, cúi đầu hôn cậu, bên hông dùng sức, bắt đầu động, trải qua lần thân mật lúc trước, hắn đã sớm nắm được nhược điểm của vợ, lúc này liền không chút nào khách khí liên tục hướng đến đụng tới.
Hô hấp Kỳ Nhạc trong nháy mắt rối loạn, thanh âm vỡ vụn không chịu nổi, cảm giác này rõ ràng mà cường liệt, thậm chí muốn ép người phát điên, cậu lắc đầu lung tung:
– Nhị Quyển.. . Cậu. . . A. ừm. . . cậu đừng, đừng. . .
Cố Bách nghe cậu động – tình gọi mình, nhất thời càng thêm kích động, đụng mạnh vào sâu bên trong, không ngừng giữ lấy cậu, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp.
Mấy cái này đặc biệt chuẩn xác, Kỳ Nhạc nức nở vài tiếng, ngay cả ngón chân cũng khống chế không được cuộn chặt lại, ý thức ngày càng rời rạc, rốt cục vào một thời khắc nào đó chịu không nổi sóng nhiệt ào ào, thình lình túm lấy hắn, thân thể cứng đờ, ngay sau đó liền mềm nhũn xuống, khoái cảm đột nhiên xông