Dịch Hàng xoẹt một cái nhảy từ trên bồn hoa xuống, nhanh nhẹn xông tới. Phản ứng đầu tiên của Kỳ Nhạc chính là chạy, nhưng trong một tích tắc chớp nhoáng cậu lại nghĩ dựa theo tính cách của Nhị Bách Ngũ phỏng chừng sẽ tiếp tục đuổi theo, đuổi thẳng tới lớp học, sau đó đột nhiên bị rút não mà nói ra những lời không nên nói cho Vạn Lỗi nghe thấy, tiện thể khiến người nọ hiểu rõ ngọn ngành, chịu không nổi đả kích mà cho đầu cậu một nhát, như thế thì quá thảm thiết rồi. Cho nên cậu yên lặng đứng, liếc mắt nhìn Lục Viêm Bân theo sau, thầm nghĩ nếu muốn tên Nhị Bách Ngũ trước mắt biến mất, tốt nhất là nghĩ ra biện pháp hay ho giúp cho người này xách bà xã về nhà.
Dịch Hàng hoàn toàn không biết được dự tính của cậu, mà chỉ nhìn cậu chằm chằm:
– Điện thoại di động của cậu bị trộm hả?
– . . . – Kỳ Nhạc nói – . . . A?
– Đừng có giả bộ, tôi biết rồi.- Dịch Hàng đem tự tình vắn tắt kể lại một lần – Tôi nghĩ hẳn là sau đó tên trộm hối hận, không muốn trả lại cho cậu nữa. – hắn lầm bầm hai tiếng, hơi có chút hả hê – Điều này chứng tỏ nhân phẩm cậu quá kém, vận khí quá tệ, đáng đời a, đây là do cậu bẫy tôi, khiến tên bác sĩ ngu ngốc kia bám lấy tôi, báo ứng. . . – Hắn còn chưa nói xong, đã nghe tiếng chuông thanh thúy đột ngột vang lên, rõ ràng từ trên thân người trước mặt truyền tới, không khỏi ngẩn ra.
Kỳ Nhạc bình tĩnh móc điện thoại ra nghe, là Cố Bách gọi, hỏi cậu đã tới trường chưa, cậu đơn giản đáp lại, sau đó ngắt điện thoại nhìn người nào đó, vẻ mặt vô tội:
– Anh vừa nói cái gì vậy?
Dịch Hàng:
– . . .
Dịch Hàng nhìn thứ gì gì đó trong tay cậy, thấy thế nào cũng không giống như vừa mới mua, hắn yên lặng phản ứng một trận, nổi giận:
– Người nọ trả cho ngươi rồi? Cho nên về sau ngắt nguồn là cậu làm?
– . . . Đều không phải. – Kỳ Nhạc nghiêm túc nói – Trước khi anh gọi điện thoại hắn đã theo danh bạ gọi hơn mười cuộc điện thoại gọi cho tôi, điện thoại tôi vốn không đầy pin, chờ tới khi tôi chạy tới nơi hẹn lấy điện thoại, thì nó đã sớm sập nguồn.
Dịch Hàng hiểu ra gật đầu, có chút cảm khái:
– Hóa ra trên đời này vẫn còn người tốt a.
– . . . Ừm, cho nên anh phải ôm hi vọng đối với thế giới này. – Kỳ Nhạc cổ vũ vỗ vỗ vai hắn, sau đó để phòng người này nhớ lại chuyện ngày hô qua, liền vội vàng lảng sang chuyện khác – Các anh đang có chuyện gì vậy? Cãi nhau?
– Ai cãi nhau với y? – Dịch Hàng lầm bầm – Căn bản là ông đây không hề biết hắn, cho nên không thèm cãi nhau với y, ông chết từ tám đời rồi, tới nơi này là để chờ chết.
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái, nhìn Lục Viêm Bân:
– Vẫn là anh nói đi.
Lục Viêm Bân bình tĩnh tự thuật:
– Chỉ là tôi tối qua. . .
– Anh câm miệng! – Dịch Hàng run bắn vội vàng cắt ngang, tự đáy lòng cảm thấy quá mất mặt, hắn suy nghĩ một chút, hầm hừ hỏi Kỳ Nhạc:
– Cậu nói xem ông đây vì nghĩ cho thân thể y, một bụng vui vẻ tặng quà cho y, nghĩ y sẽ thích, như vậy có cái gì sao sao?
Lục Viêm Bân:
– . . .
– Không sai. – Kỳ Nhạc ăn ngay nói thật – Người tặng quà đều có loại hy vọng này.
– Đúng vậy. – Dịch Hàng càng thêm tức giận – Y không thích thì thôi, tối thiểu cũng đừng biểu hiện rõ ràng như vậy chứ, nhưng mà tên đó, y ngang nhiên muốn vứt đi ngay trước mặt tôi! Ông đây mất vài ngày a, một phen tâm ý cứ như vậy bị y đạp vỡ, nếu như đổi thành cậu, thì cậu thấy sao?
Kỳ Nhạc tự hỏi một hồi:
– Quà gì vậy?
Dịch Hàng ngây ra:
– Loại thời điểm này không phải là cậu nên đứng về phía tôi cùng nhau mắng y lãnh khốc vô tình bại gia tử sao?
Đúng, đổi thành một người khác tôi quả thật có thể nghĩ như vậy, nhưng đối với người như anh. . . Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái:
– Trước tôi phải hỏi rõ đã, vạn nhất quà của anh phạm phải cấm kị của người ta, vậy cũng không thể trách y, đúng không?
Dịch Hàng:
– . . .
– Rốt cuộc là quà gì?
Dịch Hàng có chút chột dạ, mắt đảo loạn. Lục Viêm Bân ở bên cạnh nói:
– Là một con búp bê ! bơm hơi dựa theo tướng mạo kích thước của em ấy, ngay cả thanh âm cũng là do em ấy tự thu, chỉ cần đụng tới nút cảm ứng sẽ bắt đầu kêu lên.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Đậu má tên Nhị Bách Ngũ này, anh thực sự nghĩ xem, đem người thật với người giả đặt một chỗ mà so, anh nói y sẽ chọn ai? Kỳ Nhạc liếc mắt nhìn làn da lộ ra từ cổ áo người nào đó, co giật khóe miệng, nhìn về phía Lục Viêm Bân:
– Sau đó anh ném đi?
– Em ấy không cho ném, hỏi tôi rốt cuộc không hài lòng chỗ nào, em ấy có thể gửi lại xưởng sửa chữa. – Lục Viêm Bân nói – Sau đó tôi nói với em ấy. . .
Dịch Hàng lập tức thẹn quá hóa giận:
– Anh câm miệng!
Lục Viêm Bân nhìn hắn:
– Lời ngày hôm qua anh nói là thật lòng, tiếng em kêu rất không thật.
– Như vậy anh cũng không thể đè tôi lên giường làm cái gì. . . cái gì đó!
Lục Viêm Bân bình tĩnh nhắc nhở:
– Là em hỏi anh phải kêu thế nào, anh nói với em là giống như lần đó chúng ta lên giường vậy, em lại không.
– Cái rắm! – Dịch Hàng đi qua đi lại – Tối hôm đó tôi đã thu trên YY hơn hai tiếng đồng hồ, cả giọng cũng muốn khàn, ngay cả tôi còn thấy phóng đãng, anh còn ý kiến gì, anh cố ý khiến tôi mất kiên nhẫn mà nói ra cái câu “Trừ phi anh làm em lần nữa” cho đúng với tâm nguyện của anh có đúng không?!
– Không, là em làm không đúng.
– Không đúng cái chó gì!
Lục Viêm Bân bình tĩnh móc điện thoại di động ra, mở mục ghi âm, phát ra, chỉ nghe thấy thanh âm làm nũng của ngwoif nào đó trong nháy mắt truyền ra:
[Ya~me~te. . . Nha. . . A nha. . . ya~me~te. . . nha a. . . a ya . . .ya. . ya~me~te]
Dịch Hàng:
– . . .
Lục Viêm Bân tắt đi, mở cái khác, lần này thanh âm tràn đầy tình dục:
[“Hô ừm. . . nhẹ, nhẹ chút. . . a. . . “
“Thích không?”
“. . . ưm. . . thích em gái anh . . . a”
“Thích sao? Hửm”
“. . .Ưm. . . “]
Dịch Hàng = 口 =
Dịch Hàng yếu ớt hỏi:
– Anh ghi khi nào vậy hả?
– Ngày hôm đó phòng YY của em không đóng, anh liền thu vào trong di động. – Lục Viêm Bân bình tĩnh nhìn hắn – hiện tại nghe em không giống.
Dịch Hàng trầm mặc trong chốc lát, rồi bạo nộ:
– Ngày hôm qua tôi nói tôi hiểu rồi bảo anh ngừng, sao anh cứ tiếp tục?
– Anh thấy em quá thoải mái, không nỡ ngừng.
– . . . – Dịch Hàng ấp úng một hồi, mặt đỏ rần rần, thấy quá mất mặt, vội vàng nhìn sang bên cạnh, miễn cho bị người đi qua nghe thấy, nhưng mà vừa nhìn một cái đã nhất thời kinh hãi, rống giận – Trịnh Tiểu Viễn!
Kỳ Nhạc vốn đang định giúp người nào đó xách bà xã về, ai ngờ đột nhiên lại thấy bọn họ bắt đầu đôi co, liền nghĩ có thể nào chạy luôn không, nên mới từ từ lết sang lầu chính, thuận tiện len lén quan sát, xác nhận bọn họ không chú ý đến mình lập tức tăng tốc, lúc này đã chạy được hơn mười mét, cậu nghe vậy lập tức chạy như điên, có một đoạn khoảng cách làm ưu thế, cậu không lo không cắt đuôi được người nào đó.
– Mẹ nó mà ____ – Dịch Hàng lập tức đuổi theo – Trịnh Tiểu Viễn, cậu đứng lại cho ông, ông còn chưa tính sổ với cậu ni, cậu rốt cuộc nói với thằng bác sĩ ngu ngốc cái gì hả?! Sao hắn lại như cắn thuốc vậy!
Kỳ Nhạc không đáp, nhanh chóng xộc vào nhà chính, bên trong quẹo mấy khúc quẹo, thành công thoát thân, ở đây có tất cả 12 tầng, nhiều phòng học như vậy, cậu cũng không tin Nhị Bách Ngũ có thể tìm từng phòng.
Vì vậy tới khi Dịch Hàng đuổi tới lầu chính, thì phát hiện người nào đó đã mất bóng dáng, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận ngồi bệt xuống bậc thềm, chuẩn bị chờ người kia tan học. Lục Viêm Bân chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn hắn:
– Về nhà đi.
– Không. – Dịch Hàng kiên trì nghồi, phất tay với y – Anh đi làm đi, không cần xía vào chuyện của tôi, tôi cũng không phải nhãi ranh.
– Vẫn là trở về đi, bên ngoài trị an không tốt.
– Đây là trường học, còn có thể có cái xe nào phóng tới đâm chết tôi sao?
Lục Viêm Bân trầm mặc chớp mắt một cái, vô thức muốn nói gì đó, đúng lúc này lại nghe người nào đó lầm bà lầm bầm:
– Đâm chết cũng tốt, như vậy cuối cùng ông cũng có thể thăng thiên, đến nơi phải đến, đỡ phải hao tâm tổn sức tặng quà cho người ta, người ta không nhận thì tôi còn muốn vứt ngay trước mặt mình, còn muốn đè mình lên giường, đáng thương a. . . cải thìa a. . . địa lý hoàng a. . .
Lục Viêm Bân:
– . . .
Lục Viêm Bân rốt cục thỏa hiệp:
– Anh không ném nữa, nhận được không?
– Nhận thì làm gì? – Dịch Hàng ngẩng đầu nhìn y – Tôi mua cho anh dùng, nha, khác với tiếng trong điện thoại di động, nhưng tôi sẽ trả về xưởng để cho họ sửa lại con búp bê một chút, sau đó anh hãy dùng cái đó đi.
– Không sao. – Lục Viêm Bân cúi đầu mở điện thoại của mình ra, lại mở mục ghi âm, chỉ nghe người nào đó khản giọng kêu:
[ Sai chỗ nào? Chính là kêu như vậy! Đừng có mà giảng một đống lý luận với tôi, tôi không nghe, trừ phi anh lại làm tôi một lần. . . chờ một chút, anh làm gì? ]
– Sai rồi, không phải cái này. – Lục Viêm Bân ngắt đi, sau đó nhanh chóng mở ra cái khác, tựa hồ là một đoạn tuần hoàn:
[Anh làm em lần nữa, anh làm em lần nữa, anh làm em lần nữa. . .]
Dịch Hàng = 口 = !!!!
– . . . Cái này không tính. – Dịch Hàng quả thực sợ rồi – Anh ăn gian, trừ khi là chính bản thân tôi nói, bằng không thì không tính!
Lục Viêm Bân trên cao nhìn xuống bình tĩnh nhình chằm chằm hắn, một lúc lâu sau mới nhàn nhạn mở miệng:
– Ồ.
– . . .Ồ là có ý gì? Không phải anh đang đối phó tôi đi đại ca?!
Kỳ Nhạc rảo bước vào phòng học thì vừa lúc bắt đầu, cậu lai mồ hôi, tìm chỗ ngồi xuỗng. Ninh Tiêu đã đến, lúc này liếc mắt nhìn cậu một cái, đạm mạc đứng dậy đi tới bên cậu ngồi xuống, hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn từ xung quanh, thấp giọng hỏi:
– Ngày hôm qua cậu không đi học, sao vậy?
Buổi sáng theo ba đến nơi thực tập xem xét một chút, buổi chiều lại đưa ba đi sân bay, sau đó còn cùng người nào đó lăn giường rần rần. . . Kỳ Nhạc cúi đầu lật sách của mình ra:
– Có việc.
– Việc gì?
Kỳ Nhạc quay đầu nhìn hắn:
– Hờ hờ.
– . . . – Ninh Tiêu nói – Cậu không thể nói một chút sao?
– Lần trước tôi bảo anh