Cố Bách học xong theo thường lệ lái xe đi đón vợ, thời gian học của hắn và tiểu Nhạc trùng nhau, thường khì chờ đến khi hắn tới thì vợ yêu đã đứng ở dưới lầu ngoan ngoãn chờ rồi, trong một số tình huống hiếm hoi thì là hắn tan học sớm hoặc vợ yêu lâm thời bận việc, hoặc là khi vợ yêu học ở trên tầng cao, đợi thang máy rất lâu, thành ra là hắn đến sớm hơn một lúc.
Dừng ở nơi thường đỗ, Cố Bách nghiêng đầu nhìn về phía sảnh chính, lúc này là giờ cao điểm tan học, trước cửa chính người người ào ào không dứt, hắn kéo cửa xe xuống, chăm chú tìm bóng dáng vợ, nhìn ra ngoài một hồi không thấy đâu, mới rút di động ra gọi điện thoại, lại phát hiện đối phương đã tắt máy, hắn bồn chồn, lẽ nào hết pin?
Lại đợi một hồi, thẳng đến khi đám đông tan hết cũng không thấy vợ đâu, nhưng lại thấy Ninh Tiêu, nếu như bình thường, thì sau khi tan học Ninh Tiêu sẽ trực tiếp lái xe đi, căn bản sẽ không chào hỏi gì hắn, nhưng hôm nay thấy y đột nhiên hướng về bên này mà đi, rất nhanh tới gần, hắn mới nhướng mi:
– Có việc?
Mãi Ninh Tiêu mới thổ lộ được với Kỳ Nhạc, còn muốn nghe cảm nhận của cậu một chút, ai ngờ điện thoại vừa reo một tiếng liền ngắt, tận đến khi tan học cũng không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thoại thì vẫn tắt máy, điều này làm cho y có ảo giác rằng người nào đó đang trốn tránh, vậy nên mới cố ý chờ ở phòng học sau khi hết giờ, nhưng vẫn không thấy Kỳ Nhạc trở về, lúc này mới xuống lầu, đem sách đưa cho Cố Bách:
– Cậu ta đó.
Cố Bách nhận lấy, có chút kinh ngạc không thôi:
– Cậu ấy đâu?
Ninh Tiêu ngẩn ra, y vốn tưởng người này tới lấy sách, ai ngờ lại không phải, nói vậy thì sau khi rời đi Kỳ Nhạc căn bản không đi tìm hắn, vậy thì đi đâu? Chẳng lẽ đi tìm nơi nào đó an tĩnh? Y suy nghĩ một chút, cảm thấy không có khả năng, đối với thái độ của y làm sao có chuyện trong lòng Kỳ Nhạc không hiểu chứ, chút dễ hiểu ấy đương nhiên vẫn có, vậy nên hỏi:
– Cậu ta không liên lạc với cậu?
– Không. – Cố Bách nhíu mày – Cậu ấy không ở đây?
– Ừ, cậu ấy bỏ đi trước giờ học. – Ninh Tiêu thuật lại sự tình một lần, trong đó bao gồm cả phần thổ lộ của mình, mặc dù biết điều này khó có thể trở thành nguyên nhân chính khiến Kỳ Nhạc rời đi, nhưng là con người thì dù sao cũng ôm chút hi vọng, cho dù điều đó không phải, cho dù có hơi chút ghét thằng cha này cũng không sao, huống hồ trong chuyện này y cũng không có ý định lùi bước, không bằng sớm một chút bày tỏ thái độ.
Cố Bách nghe y nói xong, vùng lông mày nhíu càng sâu, tạm thời không để ý chuyện thổ lộ, mà là hỏi:
– Ai gọi điện cho cậu ấy?
– Không rõ lắm, tôi không theo.
Cố Bách suy nghĩ một chút, nghĩ tới mấy người hay tìm vợ yêu kia, hắn đang muốn tìm điện thoại thì lại nghe tiếng chuông đột nhiên vang lên, hắn rút ra nhìn hiển thị ba chữ “Lục Viêm Bân”, trong lòng rơi bộp một tiếng, nhất thời nảy lên dự cảm không tốt, liền ấn phím tiếp điện:
– Tốt nhất là anh đừng nói với tôi rằng không thấy bà xã anh đâu.
Bên kia im lặng chớp mắt một cái, rồi truyền đến giọng nói của Lục Viêm Bân:
– Quả thực tôi không tìm được hắn, di động của hắn đã tắt, vợ cậu thì sao?
Con ngươi Cố Bách càng trầm, cực lực không nghĩ đến điều không tốt đẹp:
– Cũng tắt, tạm thời tôi không liên lạc được.
Lục Viêm Bân trầm mặc một hồi lâu, nhỏ giọng nói:
– Hôm nay tôi cùng tiểu Hàng có nhắc tới chuyện búp bê – bơm hơi, có lẽ hắn đã đến tìm vợ cậu, hiện tại tôi ở dưới nhà của cậu, nhấn chuông cửa nửa ngày chưa thấy ai đáp.
– Tôi về ngay. – Cố Bách ngắt điện thoại, ánh mắt càng thêm thâm trầm, Dịch Hàng còn có thể vì trốn Lục Viêm Bân mà tắt máy, nhưng Tiểu Nhạc thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, cho dù điện thoại di động hết pin em ấy cũng sẽ nghĩ ra được phương thức liên hệ, nhưng bây giờ một chút tin tức cũng không có. . .
Ninh Tiêu quan sát hắn, nhạy bén phát giác ra vấn đề:
– Xảy ra chuyện gì sao?
Cố Bách hoàn hồn, ném ra một câu không có gì, rồi đánh xe đi. Ninh Tiêu bị quẳng một bên, suy nghĩ một chút, lại nhịn không được gọi đến số Kỳ Nhạc, phát hiện máy vẫn còn tắt, y liền gọi điện cho đám người Diệp Thủy Xuyên, kết quả là không ai biết cậu ta đã đi đâu, tức thì nhíu mày.
Cố Bách nhanh chóng trở về nhà, thấy Lục Viêm Bân đang đợi, hắn liền rút chìa xóa mở cửa điện tử ở dưới lầu ra, nhanh chóng lên tầng mở cửa. NHìn thấy chiếc hộp còn nằm dưới bàn trà, hắn nhắm mắt, ngồi phịch xuống sô pha:
– Thứ đó còn đây, họ không trở về lấy. – Hắn hơi dừng lại một chút – Theo dõi Dịch Hàng của anh là ai?
– Đều không phải dân chính đạo. – Lục Viêm Bân đóng cửa – Lần trước nhìn thấy công ty không ổn thì đã sớm rút lui, bọn hắn cho rằng có thể thông qua tiểu Hàng để mua tư liệu, song phương giao tình không lâu, cho nên chuyện này không quan hệ với bọn họ, bất quá trong thời gian đó tiểu Hàng vẫn dính dáng với đám người hắc đạo, chuyện công quỹ dường như có quan hệ với chúng, khoản công quỹ cuối cùng mà tiểu Hàng biển thủ, vừa lấy được liền bị thương nhập viện, đến bây giờ cũng chưa lấy về được.
Trái tim Cố Bách càng nặng trĩu xuống, nếu quả thật là người trong hắc đạo. . . thì bọn chúng chuyện gì cũng có thể làm được, hắn hít sâu một hơi, chưa từ bỏ hy vọng hỏi:
– Có thể nào Dịch Hàng đến nơi khác không?
– Không, gần đây trò chơi của em ấy sắp luyện đến cấp cao nhất, toàn bộ lực chú ý đều ở bên đó, nếu như không phải đi lấy nữ thần em ấy sẽ không rời khỏi nhà, huống hồ cho dù vì chuyện nữ thần khiến tôi và em ấy bất đồng quan điểm, em ấy cũng không cần phải tắt máy.
Ừm, đặc biệt là di động của tiểu Nhạc cũng tắt. . . Cố Bách thấp giọng hỏi:
– Anh điều tra đám trong hắc đạo chưa?
– Điều tra rồi. – Lục Viêm Bân nói – Hồi cấp hai tiểu Hàng có một người bạn thân, không học vấn không nghề nghiệp, sau khi học cấp hai xong liền bỏ học không hơn, một mực ở bên ngoài lăn lộn, sau đó ở trong giới khá có tiếng, có không ít thủ hạ, có người nói gã còn từng giết người, tôi không biết tiểu Hàng từng có hiệp nghị gì với gã, cũng không biết gã muốn tìm tiểu Hàng làm gì, càng không biết gã có thể chủ động bàn điều kiện với tôi không, tôi đã nhờ bạn bè liên hệ với người trong giới đi tìm, hiện tại chỉ có thể chờ tin tức.
Cố Bách xoa xoa mi tâm, ép buộc chính mình chấn định:
– Gã đó trước đây ở đây, thường lăn lộn ở những chỗ nào, ở trong đạo có bạn thân hay không, trước cứ hạ thủ từ những điểm đó, có lẽ có thể tìm ra được manh mối. Trước tiên chờ quan sát một chút, nếu như bọn họ không chủ động liên hệ, chúng ta chỉ có thể báo cảnh sát.
Lục Viêm Bân gật đầu, xoay người gọi điện thoại.
Cố Bách lui về sau tựa vào ghế sa lông, thấy con mèo chiết nhĩ đột nhiên lại gần lay hắn, liền đứng dậy đút cho nó chút đồ ăn. Hắn sờ sờ đầu của nó, tay có chút run, tiểu Nhạc không chút quan hệ tới chuyện này, nói cách khác chính là không chút giá trị với đám người đó, trừ phi bọn chúng muốn giữ em ấy lại làm con tin, bằng không kết quả xấu nhất là. . . Hắn nhắm mắt lại, nếu như tiểu Nhạc rời bỏ hắn lần nữa, hắn thực sự sẽ điên