Nơi Kỳ Nhạc bị bắt đến là gần vùng ngoại thành, giờ này đã qua rạng sáng, nhất thời có rất ít xe cộ qua lại, Thuận Tử tìm tìm chung quanh, căn bản không thấy cái taxi nào, mà chờ đến khi ô tô hai người quẹo đi, thì nhanh chóng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Thuận Tử:
– . . .
Thuẩn Tử ngây người, rút di động ra.
Anh Ba lúc này đã quay trở về, nhận được điện thoại liền dừng lại ven đường, nếu hắn đã bị thả ở giữa đường, thì không có cách nào nói chính xác hướng đi của hai người kia, gã có sốt ruột cũng vô dụng, đường xá thông thẳng bốn phương, hơn nữa trời hãy còn tối, hy vọng có thể tìm thấy bọn họ rất xa vời, trong mắt hắn đều là ánh sáng tàn nhẫn, nhíu mày:
– Rốt cuộc sao lại thế nào?
Thuận tử liền kể sơ qua, về chuyện đám bảo vệ xuất thân lính đánh thuê của viện an dưỡng cùng với việc tiền ở cách chân tường mười bước chân.
Anh Ba yên lặng nghe xong, lâm vào trầm tư, trước mắt có hai khả năng, một là Dịch Hàng lại mất trí nhớ, sợ hãi đào tẩu, hai là hai thằng đó kết phường diễn trò gạt người, nếu là khả năng trước, hắn có thể xác định đống tiền kia khẳng định đang ở viện an dưỡng, nếu là cái sau, gã phải tìm hiểu rõ xem lời của Trịnh Tiểu Viễn là thật hay giả rồi mới có thể xác định vị trí tiền, bất quá hai người này có thể đến đồn cảnh sát báo mục đích của gã, cho nên đêm nay nhất định không thể tới viện an dưỡng.
Thuận Tử không thấy gã mở miệng, liền hỏi:
– Anh Ba, làm sao bây giờ?
Anh Ba tính toán nhanh chóng:
– Đánh xe đến khu nhà của thằng họ Lục, nếu thấy bọn chúng thì bắt lấy, tao đi trước.
Thuận tử đồng ý, tiếp tục đứng ở ngã tư vắng teo tìm xe.
Anh Ba ngắt điện thoại, lái xe rời đi, bọn họ hiện tại đã bại – lộ – bạo, sau này còn muốn bắt người thì rất khó, không bằng thừa dịp đêm tối vắng vẻ mà ra tay. Nơi giam con tin và viện an dưỡng tuy rằng đều nằm ở ngoại ô, nhưng không ở cùng một khu vực, bất quá theo con đường kia rời đi cho dù là đi viện an dưỡng hay đi vào nội thành thì đều chỉ có một hướng, gã vốn xuất phát trước hai người, hiện tại khẳng định có thể đến khu nhà trước bọn chúng một bước, nếu đến lúc đó bọn chúng không ở cùng ai thì gã liền bắt người, nếu có. . . gã và Thuận tử hoặc là rời đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió, hoặc là chó cùng dứt giậu.
Bên này Kỳ Nhạc và Dịch Hàng thành công bỏ rơi Thuận Tử, mạnh mẽ thở phào, Dịch Hàng kinh hồn chưa định mà quay đầu lại, run giọng hỏi:
– Hắn có đuổi theo không?
– Không biết. – Kỳ Nhạc bỏ cái háo trên tay ra, cúi đầu cởi dây thừng. Trái tim bé nhỏ của Dịch Hàng đập bình bịch, sắc mặt trắng bệch, thấy thế liền lấy lại được một chút bình tĩnh, vươn tay ra hỗ trợ, họn họ đều chỉ có thể hoạt động một bàn tay, dây thừng lại quấn rất chặt, hai người suy nghĩ nửa ngày cũng không cởi được ra.
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn một cái, thấy hai người mơ hồ ghé vào nhau thầm thì nói gì đó, không khỏi càng thêm cẩn trọng, hiện tại là đêm khuya, mà nơi bọn họ muốn tới là vùng ngoại thành, hắn sợ gặp phải cướp xe nha.
Kỳ Nhạc duỗi tay tới bên cửa sổ, nương theo đèn đừng nhìn vài lần, tiếp tục cở, Dịch Hàng bị cậu kéo, vừa cố cân bằng thân thể vừa hỗ trợ.
– Chúng ta đi đâu?
– Nơi này gần nhà anh, chúng ta đi tới nhà anh. – Kỳ Nhạc hơi ngừng một chút, hạ giọng – Hoặc là tới đồn công an báo án?
– Đừng a, vạn nhất tôi cũng bị kéo vào thì sao? – Dịch Hàng kinh ngạc.
Kỳ Nhạc giật mình nhớ ra người này từng tham ô công quỹ, đành phải từ bỏ, tay cố dùng sức, rốt cục cũng cởi thành công, cậu hoạt động cổ tay một chút, báo lại địa điểm cho tài xế, không đến Viện an dưỡng nữa.
Tài xế đáp lời, vừa rồi hắn không nghe ra bọn họ nói chuyện gì, nhưng thật ra cũng mơ hồ nghe được mấy từ “báo án, vạn nhất, bắt vào”, nhất thời nhát gan, chẳng lẽ hai vị này vừa gây án qua, hoặc là lâm thời sửa lại địa điểm gây án sao? Hắn âm thầm tiếc hận thở dài, bộ dáng hai người này đâu ra đấy, tuổi trẻ làm cái gì không làm, lại muốn phạm tội.
Kỳ Nhạc muốn gọi điện cho Cố Bách, nhưng di động lại không có trên người, liền nhìn về phía tài xế:
– Bác tài, có thể cho mượn di động một chút không? Của tôi hết pin rồi.
– Ai, thật trùng hợp. – Lái xe gượng cười – Cái của tôi cũng vừa hay hết pin. – Hắn thầm tính, rằng có di động còn có thể nhanh tay ấn 110, tùy thời có thể báo nguy, đương nhiên không thể đưa cho người ta, đặc biệt là phần tử nghi ngờ là tội phạm.
Kỳ Nhạc tức thì thở dìa, nhifnd h:
– Sao vừa rồi anh không biết đường lấy di động về?
– Tôi không dám. – Dịch Hàng hít hít mũi – Tôi có thể làm đến trình độ đó đã không tệ rồi, cậu cũng thấy rồi đó.
Kỳ Nhạc thầm nghĩ, đành phải đợi đến nhà Lục Viêm Bân rồi nói sau, cậu nghiêng mình lấy ví, không hề bất ngờ rằng ví tiền đã bị thó đi, tình huống bên Nhị Bách Ngũ khẳng định cũng giống cậu, cậu liếc mắt một cái nhìn cái áo khoác mang theo, rồi ném cho Dịch Hàng để cậu ta tự kiếm, sau đó nhìn thấy hắn lấy ra một đống tiền lẻ, liền thở dài.
Tài xế dọc đường đi liên tục quan sát, cảm thấy bọn họ không giống tội phạm lắm, nhưng lòng phòng bị người không thể không có, mặc kệ hai người này làm gì thì vẫn cẩn thận một chút thì hơn, hắn nhìn thấy tòa nhà ven đường, rất nhanh tới gần mấy tòa nhà, thì bỗng nhiên nhìn thoáng thấy đồn công an, lập tức chạy nhanh hơn một chút, rồi dừng lại, cười quay đầu:
– Phía trước là cổng lớn khu nhà rồi, làm phiền hai cậu đi vài bước, tôi bị trễ giờ, phải về nhà vội.
Dịch Hàng ngẩn ra, nhìn máy tính tiền ở phía trước, cúi đầu yên lặng đếm đếm tiền lẻ trong tay, vội ho một tiếng:
– Bác tài, hay bác cứ rẽ vào đi, bọn tôi còn thiếu mười tệ, đến nơi chúng tôi để bạn trả nốt tiền xe.
Tài xế không do dự nhiều:
– Không sao, dù sao tôi cũng từ ngoại ô về, vừa lúc tiện đường đưa các cậu theo, thiếu mười tệ cũng không sao.
Dịch Hàng cao hứng, đưa tiền qua, cùng Kỳ Nhạc xuống xe, Kỳ Nhạc nhìn theo taxi rời đi, sờ sờ cằm:
– Nếu hắn vội, vừa rồi sao còn đồng ý đưa chúng ta đến viện an dưỡng?
Dịch Hàng chớp mắt mấy cái:
– Đúng vậy, vì cái gì?
– Không biết. – Kỳ Nhạc lắc đầu, khóe mắt đảo qua – Chỗ này gần đồn công an. . . Ặc, vừa rồi ở trên xe chúng ta nói những gì vậy?
– Có nói gì đâu, cậu nói phải báo án, tôi sợ bị bắt vào. . . – Dịch Hàng đột nhiên ngậm miệng, hiển nhiên là đã hiểu ra rồi.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Dịch Hàng:
– . . .
Kỳ Nhạc giật khóe miệng:
– Bỏ đi, dù sao cũng không xa lắm. – Cậu đi hai bước đột nhiên dừng lại – Nếu người đàn ông của anh ra ngoài tìm người giờ không có nhà thì làm sao bây giờ?
Dịch Hàng cảm thấy rất có khả năng này, xoay người mò túi quần, nhún vai đáp:
– Tôi không mang chìa khóa.
Kỳ Nhạc nhíu mày, hiện tại bọn họ cả người không một xu, lại không có di động, nếu Lục Viêm Bân không có nhà thì bọn họ chỉ có thể ở dưới chờ, vạn nhất anh Ba còn chưa từ bỏ ý định đuổi tới thì càng phiền.
Dịch Hàng thấy cậu trầm mặc, đề nghị:
– Chúng ta có thể tìm người mượn di động để gọi điện.
– Muộn như vậy tìm ai mượn?
Dịch Hàng nghĩ nghĩ, vươn ra một ngón tay, yếu ớt hỏi:
– . . . Nếu không đến đồn cảnh sát hỏi?
Kỳ Nhạc chớp mắt ngẩn ra:
– Ý kiến hay, đi.
Hai người xoay người tiến vào đồn công an, ngẩng đầu liền gặp phải một cảnh sát đứng ở thềm trước cửa đang gọi điện thoại, chỉ nghe người nọ thì thầm đối thoại:
– [Anh không gạt em, anh định đêm nay trực xong sẽ gọi cho em, ký kết mua vũ trang là chuyện của ba tháng trước, em xem ba tháng này