Trong căn phòng, ba tên nam nhân cung kính khom người, chờ đợi mệnh lệnh của Lý Đằng Phong, bọn chúng đến thở cũng phải nhìn qua sắc mặt của Lý Đằng Phong.
Lý Đằng Phong mặt không biến sắc nhìn chằm chằm ba người còn lại, anh ta gằng giọng hỏi:
- Trong các ngươi, kẻ nào có mối quan hệ tốt với ty cảnh sát.
- Dạ, thuộc hạ có vài bằng hữu cấp cao trong đó.
Người mới trả lời chính là một tên nam nhân mập mạp khoảng chừng ba mươi tuổi.
Nhìn qua, Lý Đằng Phong liền nhận ra là La Phi, tuy bang hội của tên này không được lớn lắm nhưng nhờ có dây mơ rễ má với một số người của chính quyền Sài Gòn nên Kim hội của hắn mới tồn tại đến được tận ngày nay.
Lý Đằng Phong bước lại gần tên La Phi rồi đánh một tia linh hồn lực vào đầu tên này.
La Phi lập tức cảm nhận não mình tê buốt trong vài giây rồi hết hẳn, vốn hắn thấy được động tác của Lý Đằng Phong nhưng chẳng dám ho he gì cả.
- Ta mới đánh ấn ký vào trong đầu của ngươi, chỉ cần ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ nó sẽ tự biến mất.
Còn không, nó sẽ làm đầu ngươi phát nổ như thế này.
Dứt lời, Lý Đằng Phong phóng ra hàng trăm mũi tên màu trắng lao vào đầu một cái xác gần đó.
Chốc lát, cái đầu đó vỡ tung như lựu đạn nổ.
- Dạ...!dạ...!Thuộc hạ sẽ hoàn thành tốt, không dám sai sót.
La Phi nhìn thấy cảnh tượng đó làm hắn xém chút són ra quần, hắn không sợ chết nhưng chết kiểu đó cụ tổ hắn còn sợ chứ nói gì là hắn.
Lý Đằng Phong cũng chỉ dùng chút chiêu trò hù dọa mà thôi, linh hồn lực của anh ta chưa đủ khả năng làm chết người được.
Lý Đằng Phong nhìn La Phi, ra lệnh:
- Ta cần ngươi đưa chú năm của ta ra ngoài một cách an toàn và dàn xếp mọi chuyện hôm nay một cách êm xuôi.
- Dạ, tuân lệnh!
Trao đổi xong xuôi, Lý Đằng Phong cho La Phi lui đi trước.
La Phi thấy mình sắp thoát khỏi đây hắn mừng còn hơn là tìm thấy một mỏ vàng lớn vậy.
Lần lượt, Lý Đằng Phong đều dùng chiêu hù dọa hai tên còn lại như tên La Phi lúc nãy.
Tất nhiên là bọn chúng cũng tin sái cổ chẳng khác gì La Phi.
- Trần Phương, ngươi nhanh chóng thâu tóm các thế lực còn lại trong giang hồ.
Hôm nay, lão đại của chúng chầu ông bà hết rồi nên sẽ không có gì khó khăn để tiếp quản đâu.
Sau này, Độc Xà bang của ngươi phải tận lực hỗ trợ Lý gia, là cánh tay nối dài của Lý gia.
Lý Đằng Phong ra lệnh cho một tên nam nhân cao gầy, tên này là Trần Phương khoảng bốn mươi tuổi, lão đại của Độc Xà bang.
Độc xà bang tuy không có uy danh bằng Hắc hội nhưng cũng chẳng dễ xơi, có thể xem Hắc hội là ban ngày còn Độc Xà bang là ban đêm, hai thế lực luôn đối trọng lẫn nhau, chí ít chỉ nhỉnh nhau một chút.
- Thuộc hạ đã rõ.
Trần Phương nhận lệnh rồi nhanh chóng lui đi trước.
Lý Đằng Phong quay qua nói với tên còn lại, là một tên nam nhân thấp gầy, mảnh khảnh, khoảng chừng ba mươi tuổi.
- Cao Ly, ngươi thay ta dìu dắt Lý gia, chờ chú năm ta trở về thì hỗ trợ ông ấy cai quản.
Ngươi nhanh chóng cho người xử lí đống bừa bộn ở đây, nhớ an táng người của Lý gia cẩn trọng, đặc biệt là ông nội của ta đấy.
Sau này, thời thế có thay đổi, ngươi cứ để Lý gia thuận theo tự nhiên mà tồn vong, đừng có làm ra bất cứ hành động nào chống đối.
Cao Ly nghe xong rồi khom người nhận lệnh.
- Tuân lệnh, thuộc hạ sẽ làm ngay.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Lý Đằng Phong thu sếp một vài bộ đồ của mình vào trong giới chỉ, anh ta cũng không quên lấy một ít đồ hộp để dự trữ ăn dần.
Tranh thủ thời gian khi viết một bức thư để lại cho Lý Y Ngũ, Lý Đằng Phong thả hai con hổ ra khỏi túi không gian, ném cho chúng chút đồ ăn rồi để chúng tự do đi lại trong phòng ngủ của mình.
Viết thư xong, Lý Đằng Phong nằm lên giường của mình thư giãn, đây sẽ là lần cuối cùng anh ta nằm trên chiếc giường này, cũng là ngày cuối cùng ở trong ngôi biệt thự gắn bó suốt mười sáu năm.
Giờ đây, Lý Đằng Phong không còn vướng bận gì Lý gia cả, nơi này cũng chẳng còn mấy ai thân thuộc.
Ngoài ra, Lý