Cẩn thận quan sát tảng đá một lúc, Lý Đằng Phong vẫn chưa phát hiện ra sự việc gì khác thường.
Ngoài nhiều màu và có hình, tảng đá chẳng có gì khác lạ so với các tảng đá thông thường.
Thử đặt tay lên mặt đá màu xanh, đột nhiên có một hấp lực hút lấy bàn tay Lý Đằng Phong, năng lượng thuộc tính mộc trong người anh ta tuông ra ngoài.
Ngay lúc đó, trong trường năng lượng mộc thuộc tính xuất hiện một con rồng màu xanh lục, nó bay lượn xung quanh rồi nhập vào tảng đá.
Sau đó, hấp lực mất đi, mọi thứ trở lại như thường, cây cỏ vẫn trơ lá chẳng lung lay một chút nào cả.
Mặt mài Lý Đằng Phong tái mét lại do hoảng hốt, trước giờ anh ta chưa từng gặp trường hợp này nên kinh hãi là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên hình thù trên mặt đá màu xanh lục sáng lên đã thu hút sự chú ý của Lý Đằng Phong, anh ta nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra đó là một con rồng.
Lý Đằng Phong thử ngó qua các mặt đá còn lại để kiểm tra thử nhưng anh ta thấy chúng chẳng khác gì lúc đầu, duy nhất chỉ có mặt màu xanh lục là khác biệt thôi.
- Có khi nào là do lúc nãy...
Lý Đằng Phong tự lẩm bẩm một lát rồi thử đặt tay lên mặt đá màu trắng, vừa chạm tay vào đã có một hấp lực lập tức hút lấy giống như lúc nãy.
Năng lượng thuộc tính kim trong người Lý Đằng Phong tuông ra chẳng khác khi nãy là bao, nhưng lần này trong trường năng lượng lại xuất hiện một con vật khác, đó là một con hổ màu trắng.
Con hổ này cũng lượn vài vòng rồi nhanh chóng nhập vào tảng đá, biến mất hút.
Sau đó, trên mặt đá màu trắng hiện lên hình thù của một con vật giống như mặt đá màu xanh, hình thù đó là một con hổ.
Lý Đằng Phong dường như hiểu ra cái gì đó, anh ta lần lượt làm như cách cũ với hai mặt đá còn lại.
Quả nhiên như Lý Đằng Phong dự đoán, hai mặt đá đó đều xuất hiện một con vật riêng, mặt đen là một con rắn quấn quanh con rùa, mặt đỏ là một con chim đuôi dài.
- Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước!
Lý Đằng Phong điểm lại các con vật xuất hiện, anh ta phát hiện ra những con vật đó là những linh vật trong tứ linh được lưu truyền ở Việt Nam và một số nước.
Bây giờ, Lý Đằng Phong vẫn chưa biết được đây rốt cuộc là vật gì, anh ta không biết nó có ẩn chứa nguy hiểm gì không.
Nếu có Đông Phương Trác Tuyệt ở đây thì Lý Đằng Phong sẽ không phải vò đầu bức tay như vậy.
Dù sao cũng đã khám phá đến tận đây, Lý Đằng Phong thật sự không muốn bỏ dỡ giữa chừng, có việc gì xảy ra đi nữa, anh ta cũng quyết phải tìm ra kết quả mới thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Phong một lần nữa mò mẫm tim kiếm trên tảng đá, được một lúc anh ta vẫn chưa phát hiện ra có cơ quan hay bất cứ cái gì kì lạ cả.
Thở dài một hơi, Lý Đằng Phong mệt mỏi lấy tay chống xuống chóp đá, gương mặt đầy mồ hôi của anh ta đỏ bừng do vận khí quá nhiều.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong chưa thở hết một hơi, anh ta đã phải ngạc nhiên khi cảm giác năng lượng thổ thuộc tính trong người mình đang phóng thích ra ngoài.
Tuy lần này không có hấp lực nào cả nhưng năng lượng vẫn tuông ra y hệt như mấy lần trước.
Kình!
Tiếng nổ lớn phát ra làm rung chuyển mọi thứ trên mặt đất trong vòng hai, ba cây số vuông.
Cây cối rung động đến nổi lá rơi lã chã như một trận mưa lớn đang đổ.
Sau đó, một cửa động hiện ra dưới chân một ngọn núi tương đối lớn, vách núi phủ đầy rêu xanh cho cảm giác hoang sơ cổ đại vô cùng.
Xung quanh cửa động có rất nhiều mảnh xương trắng nằm rải rác, càng đến gần cửa động xương trắng càng nhiều.
Mọi việc đều diễn ra trước cặp mắt Lý Đằng Phong nên anh ta vô cùng kinh hãi, mắt đã trợn tròn như thể muốn rớt ra ngoài.
Lý Đằng Phong không ngờ mình đã vô tình bắt gặp trận giác rồi tay chân tái máy một hồi xong phá luôn trận pháp ẩn trong đó.
Trận pháp sau khi bị phá vỡ đã để lộ cái hang động ra trước mắt Lý Đằng Phong, tuy anh ta chưa