Tiểu thư tắm đi, em ở trên này canh được rồi.
Nữ nhân được gọi là Diễm Linh tìm một chỗ cao ráo rồi ngồi xuống nghỉ chân, mắt cô ta luôn liếc ngang liếc dọc trông rất cẩn trọng.
- Em thật là chu đáo.
Nữ nhân đang ngâm mình trong hồ nước mĩm cười đáp lời.
Nụ cười như trăm hoa đua nỡ, bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy con tim đập rộn ràng.
***
- Ta đang ở đâu đây?
Lý Đằng Phong thầm nói trong đầu, anh ta cảm thấy cơ thể mình như là bị thứ gì đó đè lên, toàn thân không thể nào nhúc nhích được.
Tuy Lý Đằng Phong bắt đầu có ý thức nhưng vẫn không tài nào mở mắt ra được, anh ta cảm giác xung quanh mình rất ẩm ướt và nóng nực.
Lý Đằng Phong nhớ lại sự tình lúc trước, khi con rồng lao vào cơ thể anh ta, dường như lúc đó anh ta bắt đầu mất đi ý thức, cùng lúc đó xuất hiện loại cảm giác cơ thể bị hút lấy bởi một thứ gì đó rất cuồng bạo.
Bây giờ, Lý Đằng Phong không thể kiểm tra bằng mắt thường nên anh ta đành phải phóng tâm thần quan sát xung quanh mình.
Một lát, Lý Đằng Phong cũng hiểu được tình trạng của mình, anh ta đang nằm bất động dưới đáy hồ.
Do cấp độ của linh hồn lực còn thấp nên Lý Đằng Phong không thể quan sát xa hơn được.
Lý Đằng Phong cho tâm thần kiểm tra ngược lại bên trong cơ thể.
- Là con rồng đó...
Lý Đằng Phong thầm kinh ngạc, bởi vì trong thượng đan điền của anh ta có một con rồng vàng trong suốt đang nằm cuộn tròn trong đó.
Dường như con rồng đó đang ngủ say, Lý Đằng Phong lay động nó bằng cách nào cũng không thành công, giống như đứa con nít đòi đẩy một tảng đá khổng lồ.
Không còn cách nào, Lý Đằng Phong đành buông tha cho con rồng đó, miễn sao nó không làm hại anh ta là được.
Sau một thời gian ngắn, cuối cùng Lý Đằng Phong cũng có thể cử động được, anh ta mở mắt ra nhưng chỉ thấy mờ mờ toàn là nước nóng.
Cũng may là Lý Đằng Phong biết hô hấp trong nếu không đã chầu ông bà từ lâu rồi, anh ta định thần lại rồi bơi lên trên.
Ầm!
Sột, sột, sột,...
Lý Đằng Phong dùng toàn lực phi thẳng lên mặt nước đến nổi phát ra tiếng động như một vụ nổ, anh ta hít lấy hít để bầu không khí trong lành.
Lý Đằng Phong không biết mình làm sao lại rơi xuống được hồ nước, cũng không rõ là mình ở dưới đáy hồ bao lâu, khi trồi lên được mặt nước, anh ta cảm giác như là mình mới được hồi sinh vậy.
Nhìn xung quanh, thấy bản thân mình đang ở một nơi vô cùng lạ, trước giờ chưa từng nhìn thấy lần nào.
Bỗng Lý Đằng Phong trố mắt khi quay lại nhìn phía sau, cặp mắt anh ta dường như muốn nổ tung, hơi thở loạn nhịp.
- Ô...
Lý Đằng Phong không kiềm được hô lên một tiếng đầy cảm thán, phía trước anh ta là một nữ nhân đang khỏa thân trong hồ nước.
Nữ nhân đó dường như cảm thấy được sự bất thường phía sau lưng của mình nên cô ta quay lại kiểm tra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tạm thời không phát giác được tình cảnh của mình hiện tại.
Lý Đằng Phong đảo mắt khắp người nữ nhân đó, anh ta nuốt nước bọt không ngừng, trầm trồ trước vẻ đẹp thuần khiết của nữ nhân đối diện.
Làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, cùng với hai gò núi cao trắng như bông tuyết được đính thêm một hạt đậu đỏ trên đó, ngay tức khắc đập vào mắt Lý Đằng Phong, xém chút khiến anh ta xịt máu mũi.
Cũng may, phần cơ thể còn lại của nữ nhân đó bị che đi bởi nước, nếu không Lý Đằng Phong đã hoa mắt đến ngất xỉu rồi.
Từ trước đến giờ, Lý Đằng Phong mới thấy một mỹ nhân như vậy, ngay cả mấy tiểu thư của các gia tộc lớn ngang vai phải vế với Lý gia cũng không thể nào sánh bằng.
Ngoài ra, đây cũng là lần đầu Lý Đằng Phong khai nhãn, trước đây anh ta chưa từng thấy trường hợp nào như thế này cả, nên cũng có phần háo hức.
- A...!tên lưu manh nhanh đi chỗ khác cho ta!
Nữ nhân đó một hồi lâu mới sực nhớ là mình không có một mảnh vải che thân, liền lấy tay che chắn lại, hét toáng lên đuổi Lý Đằng Phong đi.
Lý Đằng Phong cũng bừng tỉnh, nhận ra mình quá là lố lăng, anh ta nói vài câu thanh minh.
- Ta không cố ý.
Ta đi đây, ta