Là kẻ nào?
Tên đầu lĩnh gầm lên như hổ, hắn cùng đồng bọn dáo dác dòm xung quanh.
- Là ta đó, có vấn đề gì sao?
Phía xa, có một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ngũ quan hài hòa, dáng người cao ngất đang đi tới.
- Chỗ Hoàng bang làm việc mà ngươi cũng dám xen vào.
Ngươi đã ngán mạng dài thế thì bỏ lại đây đi.
Tên đầu lĩnh ra lệnh cho tất cả thuộc hạ xông vào tấn công người thiếu niên phía trước, chúng cầm đao ngắn bén ngót chém tới, khí thế tàn bạo vô cùng, giống như đây là việc làm thường ngày của chúng vây.
Chỉ thấy người thiếu niên giơ tay lên một cái, tất cả bọn nam nhân áo đang lao vào như hổ đối đã ngã lăn ra đất, trên trán chúng đều có một lỗ máu, nhìn sơ đã biết chúng không còn một chút sinh cơ nào cả.
Tên đầu lĩnh thấy đồng bọn đều đã chết chỉ trong vòng mấy giây, hắn nhìn người thiếu niên như thể nhìn thấy quỷ, lúc nãy hắn thấy rõ ràng tên nhóc trước mặt mình chỉ động tay một cái chứ không hề có một đòn đánh thật sự nào cả.
Tên đầu lĩnh suy đoán, tên nhóc đó đã sử dụng ám khí để giết thuộc hạ của mình nhưng hắn lại không hề thấy một cái ám khí nào cả.
- Ta cho ngươi mười giây.
Nếu ngươi chạy thoát được khỏi tầm tay của ta thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Bắt đầu!
Tên nam nhân đầu lĩnh nghe thấy liền tức tốc bỏ chạy, hắn biết rõ mình không có khả năng đối kháng với tên tiểu tử kia nên chỉ có thể chạy để bảo toàn tính mạng.
Nam nhân hắc y chạy nhanh hơn cả một vận động viên chuyên nghiệp, nếu cho hắn tham gia bất cứ giải chạy nào thì hắn cũng sẽ dễ dàng đoạt giải.
Tên nam nhân đó chạy đến đâu là bụi mù mịt đến đó, ngay cả cỏ ven đường cũng rạp sát xuống đất vì gió phát ra từ tốc độ chạy của hắn.
Khi thời gian điểm đúng mười giây, nam nhân hắc y tưởng mình đã thoát nhưng bỗng hắn cảm thấy trán mình nóng lên, sau đó mất đi tri giác rồi lăng ra chết.
- Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay tương trợ, Lâm mỗ nhất định sẽ đến đáp đại ân này.
Nam nhân trung niên quỳ gối hành lễ, thái độ vô cùng chân thành.
Truyện Quan Trường
- Ông chú cần gì làm vậy chứ!
Người thiếu niên tiến lại đỡ người nam nhân đứng lên, y dùng ánh mắt hiếu kì quan sát nam nhân trung niên.
Trông thấy người thiếu niên nhìn mình chăm chăm, người nam nhân cảm thấy hơi mất tự nhiên, y đành mở lời tiếp để phá bỏ không khí căng thẳng.
- Không biết thiếu hiệp danh tính là gì?
Người thiếu niên hơi ngỡ ngàng trước cách nói chuyện của nam nhân trung niên nhưng y vẫn không vô lễ đáp lời.
- Ta là Lý Đằng Phong.
Người thiếu niên này chính là Lý Đằng Phong, sau khi anh ta chạy khỏi hồ nước nóng đã lang thang trong rừng nửa ngày trời.
Sau đó ra được con đường nhỏ này rồi tiện tay giải quyết chuyện xảy ra lúc nãy.
- Còn ta là Lâm Kính Tổ, gia chủ Lâm gia ở Bình Nguyên thành.
Nam nhân trung niên tên Lâm Kính Tổ tốc độ vừa phải giới thiệu danh tính của mình.
- Lâm gia? Bình Nguyên thành?
Lý Đằng Phong hoang mang nhìn Lâm Kính Tổ, anh ta trước giờ chưa nghe nói đến Lâm gia, càng không biết Bình Nguyên thành là ở đâu.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Đằng Phong đi khắp miền nam và cả nước ngoài, địa danh biết rõ cũng không ít nhưng cái tên này thật sự quá lạ lẫm.
Nãy giờ không để ý nên Lý Đằng Phong không phát hiện ra điểm kì lạ, giờ quan sát kĩ, anh ta thấy người nam nhân đối diện mình có phong cách trang phục khá độc đáo.
Lâm Kính Tổ đang mặc một cái trường bào màu vàng đất, tóc tai dài thường thượt được buột lại ngăn nắp.
Ngoài ra, phương tiện di chuyển của y còn là xe ngựa.
Lý Đằng Phong chỉ có thể đón mò đây là phong cách riêng của nhà người ta.
- Không biết thiếu hiệp dự tính sẽ đi đâu?
Lâm Kính Tổ cũng không khác gì Lý Đằng Phong, bên ngoài giữ dáng vẻ bình thường nhưng bên trong cũng không ngừng đánh giá đối phương.
Lần đầu trông thấy Lý Đằng Phong, Lâm Kính Tổ đã hiếu kì trước loại y phục mà anh ta mặc.
Lâm Kính Tổ chỉ có thể suy đón người thiếu niên Lý Đằng Phong này là người đến từ nơi khác.
- Ta cũng không biết?
Lý Đằng Phong thuận miệng trả lời.
- Hay là thiếu hiệp đến nhà của ta dừng chân vài hôm