Trông thấy nét hoang mang hiện rõ ra khuôn mặt Lâm Kính Tổ, Lý Đằng Phong mới nhận thức là mình hơi lỗ mãng, anh ta gãi đầu cười hòa hoãn với Lâm Kính Tổ.
Thấy Lý Đằng Phong mĩm cười, ngồi ngay ngắn trở lại, Lâm Kính Tổ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, y cầu trời cho cái tên kế bên mình đừng có làm gì quá khích nữa.
Suốt chặng đường, cả hai chỉ chăm chú nhìn về phía trước, không nói lời nào nữa.
Lý Đằng Phong buồn chán đánh giá xung quanh, nơi đang đi qua dường như đang ở bìa rừng, cây cối bắt đầu thưa thớt, thấp bé hơn.
Đi thêm một đoạn nữa, trên đường bắt đầu có người đi qua lại, có thể sắp đến khu dân cư nên mới có bóng dáng con người.
Điều kì lạ là những người ở đây mặc trang phục khá cổ, nam mặc trường bào, nữ mặc váy dài.
Đầu tóc cũng buột lên một cách cầu kì, cả nam và nữ đều để tóc dài.
- Lâm lão ca, gần đây có đoàn phim hả?
Lý Đằng Phong không kiềm được thắc mắc, hỏi.
- Đoàn phim là gì?
Lâm Kính Tổ khó hiểu hỏi lại.
Lý Đằng Phong thầm nghĩ chẳng lẽ bây giờ còn có nơi vẫn duy trì lối sống phong kiến sao, nhưng theo trí nhớ của mình, Việt Nam đâu có nơi nào như vậy, kể cả khu vực gần Việt Nam cũng không có quốc gia nào.
Không lẽ...
- Lâm lão ca, chúng ta đang ở đâu?
Lý Đằng Phong cố gắng bình tĩnh hỏi.
- Cách Bình Nguyên thành năm cây số.
Lâm Kính Tổ mặt không biến sắc trả lời.
- Không, ý ta là chúng ta đang ở quốc gia nào?
Lý Đằng Phong kiên trì hỏi tiếp.
- Đương nhiên là Nam Long quốc rồi.
Lâm Kính Tổ tuy ngoài mặt không biểu lộ gì đáp lời nhưng bên trong y đang tự hỏi cái tên Lý Đằng Phong này rốt cuộc đến từ nơi nào, nếu muốn đến địa phương khác thì cũng phải biết ít nhất cái địa danh đó chứ, không thể nào lại mù tịt đến như vậy.
- Nam Long quốc?
Lý Đằng Phong bất ngờ hét lớn làm Lâm Kính Tổ nhém chút rớt tim ra ngoài.
Lý Đằng Phong cũng hiểu ra được chút ít vấn đề, trên Địa Cầu vốn không có nước nào tên là Nam Long cả, chỉ có thể đây là ở hành tinh khác.
Nếu là hành tinh khác thì Lý Đằng Phong bằng cách nào đó đã xuyên không đến được nơi này.
Lý Đằng Phong cẩn thận lục lại trí nhớ, trước khi bị con rồng vàng tấn công, anh ta vẫn còn ở Địa Cầu nhưng sau khi tỉnh dậy đã đến nơi này, chỉ có thể lí giải là nguyên nhân đến từ con rồng đó.
Lâm Kính Tổ thấy Lý Đằng Phong đột nhiên kích động, y dường như đã quen thuộc rồi nên chỉ hơi giật mình một chút, sau đó ngồi im không nói gì.
Cuối cùng, Lý Đằng Phong đưa ra đáp án là mình đã xuyên không, anh ta cảm thấy mình may mắn thời điểm xuyên không mình đã là tu luyện giả nếu không chắc chết mất xác từ lâu rồi.
***
Hú, hú, hú,...
Trong khu rừng đầy sương mù, tiếng động vật gầm gú vang lên không ngớt, cảnh sắc ảm đạm vô cùng.
Ở đây ban ngày cũng như ban đêm, sương mù luôn giăng kín, cao tận hàng trăm cây số, nên ánh sáng không tài nào xâm nhập vào được.
Trên đỉnh núi nọ, xung quanh bố trí đầy rẫy trận pháp phòng thủ lẫn tấn công, nằm cạnh trận pháp vòng ngoài cùng đầy rẫy xương trắng, âm khí bốc lên nặng nề.
- Tiểu tử đó đã đến nơi này rồi đấy, ngươi cho đệ tử của mình phái người ra hỗ trợ nó đi.
Khi nào nó gặp nguy hiểm cửu tử nhất sinh, ta mong ngươi sẽ giúp nó một tay.
Người nói là một lão giả râu tóc bạc phơ, y mặc một bộ trang phục màu trắng tinh, không dính một hạt bụi trần.
- Ngươi yên tâm đi, đệ tử của ngươi cũng như là đệ tử của ta, ta nhất định sẽ chú ý, không để nó gặp nguy hiểm gì đâu.
Người trả lời là một nam nhân trung niên, tuy dáng vẻ có phần trẻ hơn lão giả kia nhưng tuổi tác thật của y chắc cũng không kém cạnh bao nhiêu.
Hai người trò chuyện một lát rồi lão giả tóc bạc biến mất, nam nhân trung niên sau đó cũng mất dạng.
Cả khung cảnh lại trở nên yên tĩnh như lúc đầu.
***
Bình Nguyên thành.
Tòa thành này là một trong những thành trì quan trọng của miền bắc Nam