Lý lão đệ, đâu cần khách sáo vậy chứ!
Lâm Kính Tổ mĩm cười nói ra, mạng của y là do Lý Đằng Phong mang về, chỉ mấy ngày tá túc đâu có gì lớn lao.
Trò chuyện một lát, Lý Đằng Phong rời khỏi Lâm gia, theo chân Lâm lão đến Dược Bảo Đường nhận việc.
Dược Bảo Đường tọa lạc gần cổng phía đông của Bình Nguyên thành nên sinh ý rất là phát triển, người mua kẻ bán vào ra tấp nập.
Vào trong Dược Bảo Đường, lập tức Lý Đằng Phong ngửi thấy ngay mùi thảo dược nồng nặc, khắp nơi trong này bày trí rất nhiều kệ thuốc, đa số là thuốc viên được đựng trong những lọ sứ lớn nhỏ.
Lý Đằng Phong cảm thấy làm ở cửa tiệm này cũng tốt, có thể tận dụng học thêm một ít kiến thức về y học, sau này nhất định sẽ hữu ích.
- Lâm lão!
Một nam nhân khoảng hai mươi tuổi bước ra, dáng vẻ dường như là người quản lí nơi này, y chào hỏi Lâm lão một tiếng rồi nhìn sang Lý Đằng Phong.
- Vị này là...?
- Đây là Lý Tổng Tiêu Đầu, Lý Đằng Phong.
Hôm nay chính thức làm việc ở đây.
Lâm lão nói vài lời với người nam nhân.
Nghe đến ba chữ Lý Đằng Phong, cặp mắt nam nhân đó lóe lên một cái rồi khôi phục lại bình thường.
Lâm lão tiếp tục quay qua nói với Lý Đằng Phong.
- Còn đây là Liễu Tổng Quản kiêm Chấp Sự nơi đây, Liễu Tử Hoa.
Lý Đằng Phong và Liễu Tử Hoa nhẹ gật đầu mĩm cười, xem như đó là lời chào hỏi lần đầu gặp mặt.
Liễu Tử Hoa còn trẻ mà đã trèo lên được tận chức Tổng Quản thật không tầm thường, bởi vì Lâm gia có rất nhiều chi nhánh Dược Bảo Đường khắp Nam Long quốc muốn quản lí tốt thì người đó phải giỏi giang đến cỡ nào.
- Mức lương hàng tháng của Lý Tổng Tiêu Đầu là mười Tiểu Vàng.
Mỗi lần vận chuyển một chuyến hàng thành công sẽ được thưởng một Trung Bạc.
Liễu Tổng Quản cứ căn cứ theo đó mà phát lương.
Lâm lão nói với Liễu Tử Hoa.
Loại tiền tệ lưu hành ở đây Lý Đằng Phong cũng đọc được một ít thông tin trong sách, nơi này dùng hai loại tiền tệ thông dụng là vàng và bạc.
Tỉ giá giữa cấp vàng lớn với cấp vàng nhỏ hơn là một đổi mười, giữa bạc với bạc cũng vậy, nhưng giữa cấp vàng nhỏ nhất với cấp bạc lớn nhất tỉ giá là một đổi một trăm.
Nói cách khác, một Thượng Vàng đổi ra mười Trung Vàng, từ Trung sang Hạ cũng vậy, một Thượng Bạc đổi được mười Trung bạc và từ Trung sang hạ cũng thế.
Tuy nhiên, một Tiểu Vàng đổi ra được tận tới một trăm Thượng Bạc, nhưng cũng không ai ngu ngốc tự nhiên đổi vàng ra bạc cả, chỉ khi cần dùng mới đổi thôi.
Một Tiểu Bạc có thể ăn được mười bữa ăn đầy đủ thịt cá, có thể nói một Tiểu Bạc đủ cho mười người ăn no một bữa.
Tuy nhiên không phải lúc nào buôn bán trao đổi cũng đúng một Tiểu Bạc hay một Trung Bạc, đôi khi bị lẻ đi.
Phần bị lẻ sẽ được ghi vào một tờ giấy do Triều Đình phát hành gọi là giấy nợ.
Người bán sẽ giữ giấy nợ có đầy đủ điểm chỉ giữa hai bên, ghi số tiền nợ còn lại của người mua, khi nào đủ số tiền cho bất cứ một đơn vị đo lường nào đó sẽ mang lên đổi cho Kim Tự nếu ở Huyện Thành, đổi cho Kim Đề nếu ở Xã Thành.
Người mua đó sẽ trả lại số tiền nợ chẵn cho Kim Đề hoặc Kim Tự trong mỗi lần nộp thuế.
Phần còn lại sẽ cộng dồn cho đợt sau, cho nên không một người dân nào ở đây mà không có nợ trên người cả.
Một lát sau, Lâm lão sắp xếp xong xuôi mọi việc rồi cáo từ trở về Lâm gia.
Lý Đằng Phong đánh giá sơ qua Liễu Tử Hoa, dáng người cao gầy, ngũ quan sắc sảo, có thể xem như là một mỹ nam nhân.
- Hôm nay, chúng ta có một lô hàng quan trọng cần chuyển đến Bình Châu thành.
Cho nên làm phiền Lý Tổng Tiêu Đầu hộ tống một chuyến.
Liễu Tử Hoa cầm một quyển sổ nhỏ xem sơ qua rồi nói ra.
- Ta sẽ hoàn thành tốt.
Lý Đằng Phong tươi cười đáp lời.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị ổn thõa, Lý Đằng Phong cùng với bốn người thanh niên khác bắt đầu xuất phát.
Đoạn đường từ Bình Nguyên thành đến Bình Châu thành cũng không gần lắm, với tốc độ đi bộ bình thường cần phải năm ngày mới đến nơi.
Nếu có mang theo hàng hóa chắc phải gấp đôi gấp ba thời gian.
Một khoảng thời gian sau, đám người Lý Đằng Phong đã rời khỏi Bình Nguyên thành, theo hướng Đông Bắc mà đi.
Chuyến hàng lần này là một xe chở đầy thuốc quý, giao cho Bắc Bình phủ.
Lý Đằng Phong được biết, Bắc Bình Vương này làm người không tệ, luôn chăm lo