Tống Kế Tài nghe vậy, liền ba chân bốn cẳng chạy mất tăm hơi, hắn sợ chậm chân một chút sẽ bị thịt nát xương tan dưới tay Lý Đằng Phong.
Thấy Tống Kế Tài đã mất dạng, bốn người thanh niên thấp giọng nghị luận.
- Chúng ta thật sự đã đắc tội với Tống gia rồi, phải làm gì bây giờ?
- Có khi nào bọn chúng cho người giết chúng ta không?
- Ta còn chưa muốn chết mà.
Thấy người bên mình đang to nhỏ, Lý Đằng Phong đành trấn an bọn họ.
- Chuyện này do ta làm, Tống gia chỉ tìm ta thôi, các huynh đệ sẽ không sao đâu.
Mọi chuyện cứ để Lý Đằng Phong này gánh.
Tuy thấy Lý Đằng Phong tuổi đời còn trẻ, chỉ đáng tuổi em út của đám thanh niên nhưng bọn họ thật lòng tin tưởng lời nói của Lý Đằng Phong, bắt đầu bình tĩnh trở lại.
- Bây giờ, ta cần một vị huynh đệ quay về Bình Nguyên thành báo lại chuyện này cho Lâm lão ca.
Còn lại theo ta giao đầy đủ số hàng này đến Bình Châu thành.
Sau đó, có một nam nhân nhận nhiệm vụ quay về báo cáo cho Lâm Kính Tổ, dù sao xuất phát cũng không lâu nên đoạn đường quay về khá gần, không có nguy hiểm gì rình rập.
Còn đám người còn lại tiếp tục theo Lý Đằng Phong đến Bình Châu thành.
***
Trong thư phòng Lâm gia, Lâm Kính Tổ và Lâm lão đang ngồi bàn bạc cùng nhau, nét mặt có vẻ vô cùng khẩn trương.
- Lão gia, ngươi chắc tiểu tử đó sẽ đánh lại đám người Tống gia sao?
Lâm lão nghi hoặc hỏi, lão ta biết võ nghệ của đám thuộc hạ dưới trướng Tống gia không phải hạng quèn, không biết cái tên thiếu niên đó có đủ thực lực hạ chúng không.
- Lâm lão yên tâm đi, ta chứng kiến võ công của Lý lão đệ rồi, quả thật danh bất hư truyền.
Lâm Kính Tổ tự hào nói ra, giống như là đang khen con trai của y vậy, nếu so về tuổi tác, Lý Đằng Phong đúng thật là đáng tuổi con Lâm Kính Tổ.
Đột nhiên đang vui vẻ, mặt Lâm Kính Tổ lại hiện lên sự áy náy, y thở dài nói ra.
- Ta thật là có lỗi với Lý lão đệ, vì Lâm gia mà không từ thủ đoạn kéo hắn vào chuyện này.
Sau này không biết phải đối diện với hắn như thế nào đây.
- Lão gia cũng không cần tự trách như vậy, trong chuyện này tiểu tử đó cũng có nhúng tay vào mà.
Lâm lão nói ra vài lời an ủi.
Lâm Kính Tổ buồn bã nhìn vào hư không phía trước, nếu biết trước chuyện này y đã không để vật đó lộ ra ánh sáng rồi.
Nhớ lại chuyện lúc trước, càng làm Lâm Kính Tổ hổ thẹn hơn.
Thấm thoát nửa giờ đã trôi qua, hai người nam nhân của Lâm gia vẫn còn ngồi trong thư phòng chưa đi.
- Lão gia, có người bên Dược Bảo Đường muốn gặp ngươi.
Bỗng một tên người hầu xuất hiện, y đứng trước cửa nói vọng vào.
- Cho hắn vào.
Lâm Kính Tổ truyền lệnh.
Sau đó, một tên thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi bước vào, y không ai khác chính là tiêu đầu đi theo Lý Đằng Phong lúc nãy.
Tên thanh niên cúi người bẩm báo:
- Bẩm lão gia, mọi chuyện đã diễn ra đúng như kế hoạch.
Lâm Kính Tổ nhẹ gật đầu, phất tay bảo người thanh niên lui ra ngoài.
Thấy kế hoạch đang đi đúng hướng, Lâm Kính Tổ vui mừng mặt, chuyện này xem như phân nửa đã thành công.
Tuy nhiên nghĩ lại Lâm Kính Tổ vẫn không tài nào thoát khỏi cảm giác tự trách, tất cả là do Hoàng bang tạo nên, sau này khi có cơ hội y sẽ duyệt toàn bộ hang ổ của Hoàng bang.
Nếu Hoàng bang không nhắm vào vật tổ truyền của Lâm gia, Lâm Kính Tổ đâu có mượn tay Tống gia khống chế bọn chúng, khi đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến Lý Đằng Phong.
- Lâm lão, ngươi chuẩn bị theo kế hoạch, đưa toàn bộ người Lâm gia đi đến Bình Châu thành ngay trong đêm nay.
Ngoài ra, một lát nữa ngươi đưa bức thư này cho Liễu Tử Hoa, bảo hắn cứ y như trong thư mà làm.
Lâm Kính Tổ nói xong, đặt một bức thư xuống mặt bàn.
Nước cờ mà Lâm Kính Tổ đang đi, quyết định vận mệnh của toàn bộ Lâm gia về sau, y không thể để mình mắc một sai lầm nào được, mọi thứ phải chuẩn bị chu đáo.
***
Quang cảnh chiều tà khiến người ta buồn miên man, mặt trời đã gần khuất sau những ngọn núi, cánh chim chiều đang hối hả về tổ.
Trong Dược Bảo Đường, Liễu Tử Hoa đang trầm tư trước bức thư.
- Ta phải liên lạc với tên kia càng sớm càng tốt, tiểu tử Lý Đằng Phong này tuổi đời còn quá ít, không thể xử lí tốt được.
Nhưng tên kia chắc chắn giúp được hắn.
Liễu Tử Hoa nói nhỏ, sau đó y gấp bức thư lại, thoáng chốc biến mất không còn bóng dáng.
Mười hai ngày sau
Mới sáng sớm, đã có một đám đông người đi đến trước cửa chính Lâm gia, khí thế dường như không được hảo cảm cho lắm.
- Lâm Kính Tổ, ngươi nhanh lăn ra đây.
Một nam nhân từ trong xe ngựa bước xuống, hắn đứng trước cửa Lâm gia lớn tiếng nói ra, người này khoảng năm mươi tuổi, toàn thân phát ra loại khí chất cao quý.
- Là ai sáng sớm đã la lói vậy?
Lâm Kính