Thật ra những gì Ô Lãng nói gần như chính xác hoàn toàn, những tuyệt kỹ Lý Đằng Phong sử dụng đều có thể xem như là một loại phép thuật.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong không thể để lộ chuyện đó cho Ô Lãng hay bất cứ huynh đệ nào của mình biết được.
Lý Đằng Phong làm vậy là muốn tốt cho mình và cho cả đối phương, có những chuyện không phải lúc nào cũng nên nói thật.
Cho dù có là thân nhân, thân tín hay là huynh đệ thân cận đều phải có một tia đề phòng, lòng người vốn khó đoán, nếu để lộ ra tất cả ruột gan chẳng khác nào tự dí dao vào cổ chính mình.
Không phải Lý Đằng Phong không thật sự tin tưởng những vị huynh đệ này của mình nhưng có lòng phòng bị sẽ không bao giờ là dư thừa.
- Các huynh cứ tự tiện nghỉ ngơi đi, ta có chút việc cần phải ra ngoài một lát.
Lý Đằng Phong để lại vài lời, nhanh chân bước ra ngoài.
Bọn người Ô Lãng gật gật đầu một cái rồi cùng nhau tìm một chỗ nằm xuống chợp mắt.
Mục đích của Lý Đằng Phong ra ngoài là tìm chỗ tu luyện, ở trong nhà quá đông người và chẳng được kín kẽ mấy, tốt nhất là đến chỗ hoang vắng để tu luyện.
Hiện tại, tài nguyên còn lại của Lý Đằng Phong là mấy viên linh thạch, chẳng mấy chốc chúng cũng hết, đến lúc đó Lý Đằng Phong không biết mình phải đi tìm ở đâu đây.
Một lúc sau, Lý Đằng Phong đã đi khá xa, tìm một chỗ khuất khuất ngồi xuống, thả hai con hổ ra cho chúng tự đi kiếm ăn, sau đó anh ta bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
***
Vào ban đêm, Bình Châu thành lên đèn sáng rực rỡ, khắp các nẻo đường đều có treo đèn lồng màu đỏ trông rất bắt mắt.
Bên bờ hồ lớn nhất trong thành, có khá nhiều người đang chen chúc thả đèn hoa, mặt hồ đỏ lửa, nhộn nhịp khác một trời một vực so với ban ngày.
- Lý Đằng Phong thế nào rồi?
Một người nam nhân mặc hoa phục nói với âm lượng vừa đủ nhưng trong khi nói y vần chăm chú thả đèn.
- Ta ném tiểu tử đó lên rừng rồi.
Người trả lời là một nam nhân khác, y mặc trường bào màu trắng, kiểu cách nói chuyện của y cũng giống người nam nhân lúc nãy.
- Ngươi điên rồi sao?
Nam nhân hoa phục gằn giọng trách vấn.
- Ngươi yên tâm, ta có thông báo cho người khác âm thầm quan sát tiểu tử đó rồi.
Với lại, ta đưa hắn lên khu vực của thổ dân nên cũng không có nguy hiểm gì đâu.
Nam nhân trường bào trắng vội vàng giải thích.
- Vậy thì tốt.
Sau đó, hai người kết thúc cuộc trò chuyện, từ từ lẫn vào đám đông rồi biến mất.
***
- Xông lên.
Keng, keng, keng,...
- Các ngươi nghe thấy gì không?
Ô Lãng đánh thức mấy người bên cạnh mình, tiếng động bên ngoài đã làm y giật mình thức dậy.
- Hình như là tiếng đánh nhau.
- Có nên ra xem không?
Những người bên cạnh cũng cùng trạng thái hoang mang như Ô Lãng.
- Lấy vũ khí, đi ra ngoài xem thế nào.
Ô Lãng đứng dậy ra lệnh cho toàn đội, bản thân cũng nhanh chóng cầm lấy một thanh gươm.
Khi đi đến nơi phát ra tiếng động, cảnh tượng trước mắt đã làm đám người Ô Lãng kinh hãi.
Phía trước có hai phe đang đánh nhau, một bên là người dân trong làng, một bên trông dáng vẻ có thể là người ở bộ lạc khác, bọn chúng đến từ một làng nào đó.
Dáng vẻ bên ngoài của bọn người tấn công làng này nhìn dữ tợn hơn gấp nhiều lần so với người dân ở đây, số lượng bọn chúng ít hơn nhưng sức chiến đấu lại vượt trội hơn.
Từ ngoài nhìn vào có thể thấy được sư chênh lệch giữa hai bên.
- Các vị hộ thần nhanh giúp chúng tôi với.
Lão trưởng làng khi trông thấy bọn người Ô Lãng, lão lập tức chạy đến cầu cứu bọn họ.
Lão trưởng làng đang dự tính chạy đi tìm Lý Đằng Phong để cầu xin giúp đỡ nhưng bỗng phát hiện ra những người đi theo Lý Đằng Phong đã đến nên mới chuyển sang cầu cứu họ.
- Các huynh đệ, chúng ta đã ngủ trong nhà của họ, ăn