Trở về chỗ ở, Lý Đằng Phong tập hợp Ô Lãng và những người trong đội lại, mọi người ngồi quay mặt vào nhau tạo thành một vòng tròn.
- Các vị huynh đài, ta có chuyện muốn bàn bạc với mọi người.
Lý Đằng Phong nhẹ nhàng mở lời.
- Lý Sát tiểu đệ, có gì cứ nói đi, ở đây toàn bộ đều là huynh đệ chung một thuyền không cần rào trước chặn sau đâu.
Ô Lãng đại diện mọi người trong đội đáp lời.
- Tốt.
Nếu đã vậy thì Lý Sát xin nói thẳng.
Chúng ta hiện tại thân cô thế cô nên mới bị kẻ khác ức hiếp, bắt nạt như vậy.
Giả sử không có Âu Dương tướng quân ra mặt giải vây, bây giờ chúng ta đâu được bình yên mà ngồi ở đây.
Lý Đằng Phong dừng lại giây lát, quan sát biểu hiện của những người ở đây rồi nói tiếp.
- Bây giờ, chúng ta đang chịu phạt không biết ngày nào mới được trở về.
Cứ cho thời gian chạy đến ngày hoàn thành án phạt đi, đến lúc đó Âu Dương tướng quân có còn tại vị không, làm sao chúng ta biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian đó.
- Không bằng chúng ta tự tạo dựng lực lượng cho riêng mình, một là để phòng vệ cho hiện tại, hai là phòng bị bất trắc trở về sau.
Đến thời điểm này kẻ thù của chung ta đã không ít, nếu không có chỗ dựa lưng vào làm sao chúng ta đứng vững trên cõi đời này.
- Nếu các huynh đồng ý với ý kiến của Lý Sát này thì hãy giơ tay lên.
Lý Đằng Phong vừa dứt lời, mọi người lập tức giơ tay lên, đồng thanh hô lớn.
- Đồng ý...
- Đồng ý...
- Đồng ý...
Chứng kiến kết quả như thế khiến Lý Đằng Phong rất hài lòng, xem như tất cả mọi người đã thật sự coi Lý Đằng Phong là huynh đệ, là thủ lĩnh rồi.
Có được sự trợ giúp của hai mươi người này, Lý Đằng Phong không còn bao nhiêu lo ngại về việc gây dựng lực lượng.
- Chúng ta biết chiêu binh mãi mã ở đâu bây giờ?
Ô Lãng thắc mắc hỏi.
- Chúng ta cần gì đi đâu xa.
Người dân trong làng này không đủ sao?
Lý Đằng Phong mỉm cười giảo hoạt đáp.
Những người có mặt hơi sửng sờ một lát, huấn luyện người thường đã khó, huống chi đây còn là bọn người hung tợn, ăn thịt người.
Không cẩn thận có khi còn trở thành con mồi của bọn chúng, nói gì đến huấn luyện.
- Các huynh cứ yên tâm, ta đã đề nghị thì chắc chắn sẽ có cách.
Lý Đằng Phong trấn an mọi người.
Nói với nhau thêm vài lời vui đùa rồi Lý Đằng Phong cho giải tán những vị huynh đệ của mình, mục đích đã xong cũng không còn gì để nói nữa.
Lý Đằng Phong từ từ đi ra phía bên ngoài, tuy nhiên khóe miệng anh ta lại ẩn chứa một nụ cười dị thường khó thấy.
***
Đến khi trời đứng bóng, những người dân trong làng cùng với lão trưởng làng lũ lượt kéo đến chỗ ở của Lý Đằng Phong.
- Bái kiến thần linh, chúng con đã đến rồi.
Người trong làng đồng loạt quỳ gối hành lễ trước cửa nhà, lão trưởng làng thay mặt mọi người mở lời trước.
- Lý Sát tiểu đệ...!Thần linh không có ở đây, ngài ấy đã đi ra ngoài rồi.
Ô Lãng bước ra, đứng trước cửa nói lớn.
Tất cả người dân đều xôn xao cả lên, lúc sáng còn bảo bọn họ canh đúng trưa đến đây, bây giờ lại không có ở nhà, khiến mọi người hơi khó hiểu.
Tuy nhiên những người này vẫn ngoan ngoãn đứng chờ ở ngoài sân, dù là trưa nắng nhưng do ở trong rừng nên không khí vô cùng mát mẻ.
Gừ...
Hú...
Đột nhiên có một đàn sói từ xa chạy nhanh đến, số lượng vào khoảng mười bốn mười lăm con, thể trạng con nào cũng cao lớn, khỏe mạnh.
- Các chiến binh nhanh đánh chặn chúng lại.
Trưởng làng hốt hoảng ra lệnh, cùng lúc lão gấp rúc lui về sau, những người không biết chiến đấu cũng liên tiếp lùi lại.
Khoảng mười người nam nhân xông lên trước, nhưng nhìn khí thế có vẻ không được tốt lắm.
Mọi khi, bọn họ là người đi săn giữ thế chủ động nhưng bây giờ họ lại là người bị săn, rơi vào tình cảnh bị động.
Loài sói vốn là loài săn mồi thông minh, chúng nhanh chóng sử dụng chiến thuật săn mồi của mình, dồn mười người nam nhân vào thế bí, khó có thể chống lại.
Gừ...
Ở đâu, một con hổ lớn xuất hiện, lao thẳng vào đội hình bầy sói, ngoạm lấy một con to nhất.
É...
Con sói rú lên một tiếng rồi cả cơ thể mềm nhũn, nó