Lý Đằng Phong cẩn trọng nói ra từng lời, gương mặt trông vô cùng nghiêm túc, khiến bất kì người đối diện nào khi nghe cũng phải nhận một cổ áp lực vô hình.
Tuy nhiên việc Lý Đằng Phong vừa mới nói với Lục Thiết không có gì cần phải che giấu cả, bởi vì nó không quan trọng đến mức phải ẩn tàng bất lộ, thứ cần phải che lấp mới chính là linh thạch trên đỉnh núi.
Lý Đằng Phong lôi kéo Lục Thiết đến chỗ vắng là vì chuyện riêng của mình chứ không phải mấy vấn đề liên quan đến ngọn núi sau làng, anh ta không muốn những lời mình sắp nói tới bị một người thứ ba nghe thấy.
Nghe qua mấy lời của Lý Đằng Phong, Lục Thiết cảm thấy mấy chuyện này có gì to tát mà thủ lĩnh của mình lại phải bí ẩn như vậy, mặc dù có nhiều điều thắc mắc trong lòng nhưng y không có mở lời hỏi ra.
- Ừm...!Còn có một việc ta muốn nhờ Lục huynh giúp đỡ.
Lý Đằng Phong vừa lấy tay gãi gãi cái đầu của mình vừa nói.
- Thủ lĩnh cứ nói ra đi, nếu có khả năng ta sẽ toàn lực giúp đỡ.
Lục Thiết hiếu kì đáp lời.
- Chuyện là ta sắp phải đi ra ngoài một chuyến mà lần này không giống mấy lần trước, lần này ta phải đi qua nhiều nơi có người sinh sống.
Lục huynh cũng biết đó, trong rừng rậm núi non thức ăn vô cùng dễ kiếm, tùy tiện là có thể no bụng.
Ngoài ra trong rừng núi cũng không gặp mấy tên tai to mặt lớn gây ra chuyện phiền phức nên không cần phải vuốt mặt mài bọn hắn.
Lý Đằng Phong nói ra một hơi rồi dừng lại.
Nghe qua một tràng mà Lục Thiết vẫn chưa hiểu chuyện gì, càng nghe y càng cảm thấy lùng bùng lổ tai, y không biết là thủ lĩnh của mình đang nói đến vấn đề gì.
Thế nhưng Lục Thiết vẫn rất hợp tác, y liên tục gật đầu biểu thị không phản đối.
Thấy Lục Thiết có vẻ hiểu được ý tứ của mình nên Lý Đằng Phong mở miệng nói tiếp.
- Lục huynh, ngươi cho ta vay một ít lộ phí nhé!
Nói rồi, Lý Đằng Phong nhe răng mỉm cười trông rất thân thiện.
Bên này, Lục Thiết thật sự muốn ngã ngữa trước Lý Đằng Phong, y không ngờ thủ lĩnh của mình già mồm từ nãy đến giờ là vì mục đích vay tiền.
Lục Thiết ngỡ ngàng trong giây lát rồi phục hồi trở lại, y loay hoay lục lọi trên cơ thể mình một lượt.
- Ta còn có đúng một thượng bạc, thủ lĩnh cầm đỡ đi.
Lục Thiết móc từ trong người ra một thỏi bạc hình hộp chữ nhật dài cỡ ba lóng tay, rộng hai lóng tay, cao một lóng tay đưa cho Lý Đằng Phong.
- Đa tạ Lục huynh! Sau này ta sẽ trả lại gấp nhiều lần cho ngươi.
Lý Đằng Phong vui vẻ nhận lấy, mặc dù hơi ít nhưng có còn hơn không.
Lục Thiết mỉm cười gật đầu, dù sao y sống ở đây cũng không có xài tiền nên có giữ thỏi bạc này cũng vô dụng, nếu thứ này có thể giúp ích được Lý Đằng Phong thì Lục Thiết sẽ không từ chối đưa ra, bởi vì giúp chủ luôn là bổn phận của tôi tớ.
Sau đó, Lý Đằng Phong không quên dặn dò Lục Thiết giữ kín chuyện vay mượn này, anh ta không thể để lộ bản thân mình không có một xu dính túi, đường đường là một thủ lĩnh lại nghèo rớt mồng tơi thì còn gì là mặt mũi nữa.
Xong xuôi mọi chuyện, Lý Đằng Phong và Lục Thiết rời khỏi chỗ hiện tại rồi thong thả trở về nhà.
Sáng hôm sau, trước khi mặt trời ló dạng, sương mờ vẫn còn quanh quẩn trong không trung, không khí ẩm thấp vẫn chưa tan biến đã thấy một bóng dáng nam nhân chậm rãi bước đi ra phía đầu làng.
Người nam nhân này toàn thân mặc một bộ trường bào màu xanh trắng, ngũ quan hài hòa, vóc dáng cao ráo, tuổi chừng mười sáu, mười bảy.
Người nam nhân đó không ai khác ngoài Lý Đằng Phong, anh ta đang chuẩn bị bước vào hành trình ra biển của mình.
Theo như thông tin Lý Đằng Phong được biết, đường đi ra đến biển gần nhất là con đường dẫn ngang Xà Châu, đồng nghĩa với việc anh ta cũng phải đi qua địa phận của Giảo Châu.
Nếu đã như vậy, Lý Đằng Phong quyết định đi thẳng đến thành trì gần nhất của Giảo Châu để thuê một chiếc xe